Edit: Cá
Diệp Sơ Dương: “…”
Quả nhiên, người không biết xấu hổ không ai địch nổi.
Loại này rõ ràng là tự mình làm chuyện xấu bị báo ứng còn định đổ vạ lên đầu cô?
Trong lòng Diệp Sơ Dương rất rối rắm.
Quần chúng vây xem cũng cảm thấy không còn gì để nói.
Đám đệ tử Mao Sơn này không phải có tính xấu vậy chứ?
Ban đầu bọn họ thấy đệ tử Mao Sơn khàn giọng nói với Đàm Minh Khôn rằng Diệp giết chết Du An, còn tưởng rằng đưa ra được chứng cứ gì, kết quả tất cả chỉ là suy đoán của bọn họ?
Diễn vừa thôi.
Diệp Sơ Dương phớt lờ cái nhìn kỳ quái của những người khác, chỉ dùng một ánh mắt khó hiểu hỏi, “Cho nên anh cảm thấy tôi đã biết trước kế hoạch của các anh nên mới ra tay trước chiếm lợi? Nghiêm túc mà nói, phái Mao Sơn các anh không ở cùng khách sạn với tôi, ngày thường chúng ta tiếp xúc cũng chỉ ở lúc thi đấu. Đây là các anh cảm thấy lúc thi đấu chính miệng Du An nói muốn giết tôi?”
Nói xong, Diệp Sơ Dương lại thở dài một hơi, cuối cùng nhàn nhạt nói, “Nói tôi giết người, được thôi. Phiền các người mang chứng cứ ra đây, đừng có ăn ốc nói mò, nếu không chỉ làm người khác cảm thấy các người chỉ được cái mồm.”
Diệp Sơ Dương nói không chút khách khí.
Quần chúng vây xem cũng cảm thấy rất sảng khoái.
Nhất là Từ Đinh Linh.
Trong số nhiều người như vậy chỉ có Từ Đinh Linh là có giao tình với Diệp Sơ Dương sâu sắc nhất, cậu ta cũng hiểu Diệp Sơ Dương hơn những người khác.
Cậu ta đương nhiên biết cái chết của Du An không liên quan gì đến Diệp Sơ Dương. Bây giờ nghe Diệp Sơ Dương mạnh mẽ đáp trả đối phương, Từ Đinh Linh thật muốn cho Diệp Sơ Dương một ngón tay cái.
Ngoài Từ Đinh Linh, Đàm Minh Khôn rõ ràng cũng đứng về phía Diệp Sơ Dương.
Ông ta nhàn nhạt nói: “Diệp nói thật sự rất có lý. Hơn nữa trước khi cậu ấy đến tôi đã hỏi qua các anh, các anh nói sau vòng thi thứ hai liền trở về khách sạn, lúc ấy mới thương lượng ý định giết Diệp. Như vậy, tất cả các giả thuyết của các anh đều không thể thành lập.”
Đệ tử phái Mao Sơn nghe vậy sắc mặt liền trắng bệch.
Tròng mắt hắn đảo qua đảo lại, cuối cũng vỗ gáy một cái, thẳng thắn nói, “Không đúng, vừa rồi tôi nhớ lầm. Thật ra bọn tôi có ý định này là sau khi kết thúc vòng một. Có lẽ Du An sư huynh lúc thi vòng hai đã vô ý để lộ ý định này, cho nên mới bị cậu ta ra tay giết trước.”
Diệp Sơ Dương: “…”
Đàm Minh Khôn: “…”
Quần chúng ăn dưa bên cạnh: “…”
Không khí liền rơi vào yên tĩnh, cuối cùng vẫn là Diệp Sơ Dương không nhìn nổi tên đệ tử phái Mao Sơn ngu ngốc này nữa, cô xoa ấn đường, hết cách nói, “Người anh em, anh quên mất là chính các anh cũng chưa thoát khỏi diện tình nghi liên quan đến cái chết của Du An à? Làm người có chính kiến một tí được không? Đừng lúc nói thế này lúc lại thế khác.”
Lúc Diệp Sơ Dương bất đắc dĩ càn quấy với đệ tử Mao Sơn, mọi người cũng đã nhìn ra___
Chuyện này thật ra chính là đệ tử phái Mao Sơn nói nhảm, muốn bôi nhọ Diệp Sơ Dương mà thôi.