Edit: Cá
Ông ta đoán ngay được là chuyện của người thừa kế Diệp gia chắc chắn là tên Kage kia ở phía sau giở trò mờ ám.
Nhưng mà, trong lòng rõ ràng vô cùng tức giận nhưng Bernard lại chỉ có thể ra vẻ mình không biết gì hết. Ông ta sợ Kage___
Bây giờ Kage đã không còn là cậu thiếu niên của nhiều năm trước nữa.
Mà Kage cũng chú ý tới sắc mặt của hai người, lập tức bước lên, cất giọng trầm thấp, “Tộc trưởng, chuyện này là vấn đề của tôi. Tôi và Diệp Cửu thiếu vừa gặp mà như đã quen thân, nên mời cậu ấy tới nhà chơi. Cũng xin Lục Nhị gia thứ lỗi.”
“À? Nếu Kage tiên sinh và Diệp Cửu thiếu là bạn bè thì chuyện này là do tôi suy nghĩ không chu đáo rồi.” Lục Cảnh Hành cười nhạo một tiếng, sau đó nói tiếp, “Nhưng mà, kể cả không có chuyện của Diệp Cửu thiếu, hai nhà chúng ta cũng nên tính toán nợ nần một lần cho xong chứ?”
Lục gia và gia tộc Moore sớm đã là kẻ thù.
Tính sổ là chuyện đã nằm trong kế hoạch.
Việc này, Bernard rõ hơn ai hết.
Chỉ là_____
Bernard nhìn Lục Cảnh Hành, lại nhìn thằng con Kage của mình, trong mắt hiện lên vẻ giằng co. Cũng đúng lúc này, một người mặc đồ đen cúi người nói gì đó vào tai ông ta.
Nghe vậy, Bernard cũng cảm thấy hình như đối phương nói có lý.
Sau khi trầm tư, Bernard bỗng nhiên nói với Lục Cảnh Hành, “Lục tiên sinh, có vài chuyện tôi muốn nói riêng với anh, được không?”
Nói chuyện riêng?
Nghe thấy ba chữ đó, ánh mắt Lục Cảnh Hành lập tức quét qua người Kage.
Ý tứ trào phúng trong mắt muốn rõ ràng bao nhiêu thì có bấy nhiêu.
Ánh mắt đó cũng thành công làm sắc mặt Kage biến đổi vô cùng khó coi.
Cuối cùng, Kage thấy Lục Cảnh Hành cười cười gật đầu với Bernard, sau đó nói, “Nếu Bernard tiên sinh đã có lời thì thân là tiểu bối sao tôi dám từ chối chứ. Bernard tiên sinh, mời đi trước.”
Nghe vậy, Bernard mới thở dài nhẹ nhõm.
Ông ta ra dấu cho người đàn ông mặc áo đen đứng bên cạnh, ý bảo anh ta đẩy xe lăn cho mình.
Nhưng đúng lúc ông ta được thuộc hạ đẩy đi, lộ ra bóng lưng thì tiếng đạn rời nòng súng đột nhiên lọt vào tai mọi người. Mọi người chưa kịp phản ứng gì thì âm thanh viên đạn đi vào cơ thể lại lần nữa vang lên.
Lục Cảnh Hành không bất ngờ quay đầu nhìn lại thì thấy Kage mỉm cười buông súng trong tay xuống.
Viên đạn đó là do hắn ta bắn.
Anh ta thu lại ánh mắt, dừng trên người ông già trên xe lăn.
Có lẽ Bernard nằm mơ cũng không ngờ được Kage sẽ chọn ra tay đúng lúc này, ông ta vốn còn định hợp tác với Lục Cảnh Hành để đối phó với Kage, cuối cùng làm cho Lục gia và gia tộc Moore trở thành đối tác.
Kết quả ý nghĩ đó chỉ có thể là một giấc mơ.
Lục Cảnh Hành kéo khoé miệng, trong mắt là ý cười lạnh lùng, “Thủ đoạn của Kage tiên sinh quả là không tồi. Một mũi tên trúng hai đích.”
Nghe vậy, tâm trạng Kage rất tốt, anh ta cất súng đi rồi đi tới trước mặt Lục Cảnh Hành, “Đầu óc Lục Nhị gia cũng rất thông minh, nhưng mà hôm nay thật đáng tiếc.”