Nam Thần Quốc Dân, Cửu Thiếu Xin Thỉnh Giáo (Chú Út Tổng Tài Yêu Không Nào)
Edit: Tử Đằng VW
Vốn dĩ mặc kệ là Túc Nhất hay đám người Thành Khải Uyên ý thức được những chuyện sau khi xảy ra với Diệp Sơ Dương, trên mặt liền có mười phần khó coi.
Hiện tại khi nhìn thấy cánh cửa lớn mở ra, mà căn bản bên trong không có một bóng người, sắc mặt ba người trong nháy mắt liền trầm xuống.
Túc Nhất nhanh chóng đi một vòng quanh phòng, nhưng trước sau gì đều không thấy một bóng dáng người nào.
“Tại sao lại như vậy? Chẳng lẽ Diệp Cửu thiếu đây chính là tàng hình đi ra cửa sao?” Thành Khải Uyên nhìn căn phòng trống rỗng trước mắt, cau mày hỏi.
Nghe vậy, Túc Nhất nhanh chóng lắc đầu. Anh thấp giọng nói, “Cửu Thiếu không phải loại người đi ra ngoài cũng không nói cho người khác một tiếng. Không chừng thật sự là đã xảy ra chuyện gì rồi. Thành tiên sinh, phiền ông đi trước tìm camera theo dõi một chút, tôi đi tìm định vị vị trí hiện tại của Cửu Thiếu.”
Truyện được edit tại Vietwriter.com
Nghe được Túc Nhất an bài, Thành Khải Uyên dường như không có bất cứ do dự gì liền đồng ý.
Hiện tại lúc này đúng là thời kỳ đặc thù, chuyện quan trọng nhất hiện nay của bọn họ chính là tìm được Diệp Sơ Dương.
Nếu Diệp Sơ Dương mà xảy ra chuyện gì, thì anh thật sự không xong rồi.
Lúc sau hai bên tách ra cùng hành động, Túc Nhất không thể nào định vị ra vị trí của Diệp Sơ Dương, còn Thành Khải Uyên lại rất thuận lợi tìm thấy phòng video giám sát của khách sạn.
Sau khi nghe được tin vị khách của khách sạn vô duyên vô cớ biến mất, giám đốc khách sạn so với đám người Thành Khải Uyên còn có vẻ sốt ruột hơn. Hơn nữa, khi đã biết được thân phận thực sự của Diệp Sơ Dương, sắc mặt giám đốc khách sạn lập tức thay đổi.
Hắn đối với mọi người liên tục đảm bảo, “Xin lỗi, về vấn đề khách sạn chúng tôi, chúng tôi nhất định sẽ phụ trách.”
Nghe giám đốc khách sạn nói một câu như vậy, đám người Túc Nhất chỉ cười nhạo một tiếng.
Phụ trách?
Kia mà là bản lĩnh phụ trách à.
Túc Nhất không thèm nhìn giám đốc khách sạn một cái, anh lãnh đạm nói, “Mở camera ra.”
Ngay sau đó, camera được mở ra, cảnh tượng bên ngoài hành lang nơi phòng của Diệp Sơ Dương đều dừng ở mấy người trước mắt.
Bọn họ tập trung theo dõi màn hình có thể thấy rõ ràng chính xác hôm nay Diệp Sơ Dương chưa ra khỏi cửa.
Thời điểm giữa trưa, có phục vụ đưa đồ ăn đến gõ cửa phòng Diệp Sơ Dương.
Vấn đề xuất hiện ở chỗ này.
Cửa phòng khách sạn của Diệp Sơ Dương mở ra không bao lâu, thì nhân viên công tác từ bên trong đi ra, cùng lúc đó còn khiêng một người trên vai, không hề nghi ngờ gì nữa, người này chính là Diệp Sơ Dương.
Túc Nhất thật dự không quá dám tin rằng Cửu Thiếu nhà bọn họ cứ như vậy bị người ta mang đi.
Nói chính xác ra là không phải Cửu Thiếu nhà mình đặc biệt có bao nhiêu lợi hại sao, càng khẳng định hơn là mười phần lợi hại cùng với cẩn thận. Hiện tại nhìn thấy có người có thể nói đúng hơn là không mảy may mất công sức liền đem Cửu Thiếu nhà bọn hộ khiêng đi rồi -----
Trên mặt Túc Nhất có vẻ thấy chút kỳ quái.
Nhưng mà cũng đúng ngay lúc này, Thành Khải Uyên bỗng nhiên mở miệng nói, “Chờ một chút, phóng to hơn chỗ này một chút nữa.”
Nghe chỉ thị của Thành Khải Uyên, nhân viên theo dõi camera liền thuận lợi phóng lớn.
Mà cũng đúng ngay lúc này, mọi người có thể nhìn rõ ràng thiếu niên đang bị nhân viên công tác kia khiêng trên vai, đưa lưng về phía nhân viên công tác, nhanh chóng chớp chớp mắt về phía camera.
Nhìn thấy cảnh này, ánh mắt của mọi người tại hiện trường bỗng trở nên kỳ quái vô cùng.
Thành Khải Uyên xấu hổ ho khan một tiếng, sau đó hỏi, “Túc Nhất tiên sinh, anh cảm thấy hiện tại chúng ta nên làm cái gì bây giờ?”
Túc Nhất: “......... Còn có thể làm sao bây giờ? Tôi đi tìm Lục Nhị gia, các ông tự chăm sóc bản thân.” Mặc dù vừa nãy nhìn thấy bộ dạng của Diệp Sơ Dương, Túc Nhất cảm thấy Cửu Thiếu nhà bọn họ khả năng đang có ý gì đó.
Nhưng là, vẫn chờ cậu ấy giải thích đi.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...