Nam Thần Quốc Dân, Cửu Thiếu Xin Thỉnh Giáo (Chú Út Tổng Tài Yêu Không Nào)
Edit: cá + beta Snow
Diệp Sơ Dương lại nói:“Ví dụ như chuyện người chết chẳng hạn?”
Người chết?
Thành Khải Uyên cố gắng nhớ lại hồi lâu, có lẽ không nghĩ ra truyền thuyết gì có liên quan đến người chết, cuối cùng anh ta quay đầu nhìn về phía Cát Trung Thông.
Lúc nghe Diệp Sơ Dương nói vậy Cát Trung Thông cũng hơi bất ngờ.
Bây giờ bắt gặp ánh mắt của Thành Khải Uyên, tự nhiên lại trở nên bí bách.
Chuyện này cũng lúng túng quá rồi.
Anh ta cũng không biết gì hết.
Thấy hai khuôn mặt trước mắt đều hoang mang mơ hồ, Diệp Sơ Dương vừa nghi hoặc vừa buồn cười. Cô cong cong khoe miệng, sau đó nói: “Không biết thì thôi, dù sao đến lúc đó chuyện gì nên biết thì chắc chắn sẽ biết được.”
Đang nói dở thì có một người đi đến giữa đại sảnh lâu đài.
Người đó mặc một chiếc áo khoác dài màu đen, tầm khoảng trên dưới 50 tuổi, cả người nhìn khá gầy yếu. Nhưng ánh mắt thanh sạch của ông ta làm mọi người hiểu rõ - Đó là một con người khôn khéo!
Hơn nữa, đáng nói là trên cánh tay người đó vẽ một kí hiệu, là kí hiệu của Huyền môn.
“Đó là người của Huyền môn à?” Thành Khải Uyên hỏi.
Tuy rằng bây giờ anh ta là tay lão làng của giới phong thuỷ nhưng đối với phái Huyền môn lại không am hiểu bằng Cát Trung Thông. Nếu không anh ta đã chẳng dẫn người theo.
Ánh mắt Cát Trung Thông loé lên trên người đối phương, sau đó chần chừ gật đầu: “Dựa theo quần áo và dấu hiệu trên người thì đúng là người của Huyền môn. Nhưng thân phận thật của ông ta thì tôi cũng không biết.”
Thời gian Cát Trung Thông ở lại Huyền môn không lâu lắm.
Người quen biết cũng không nhiều.
Đừng nói đến Cát Trung Thông, ngay cả Diệp Sơ Dương là người đứng đầu Huyền môn cũng không biết hết số đệ tử đông đảo của Huyền môn. Cô chỉ quen biết những vị lớn tuổi có quan hệ tương đối thân cận với mình mà thôi.
“Xin chào các vị khách đã đến đây tham gia cuộc thi, tôi là Đàm Minh Khôn của Huyền môn. Rất vinh hạnh được có cơ hội tới chủ trì cuộc thi này.”
Đàm Minh Khôn hơi mỉm cười, sự khôn khéo trong ánh mắt được nhẹ nhàng che đậy.
Ông ta vừa dứt lời thì ở dưới cũng nổi lên những âm thanh bàn tán.
Ở trong cái giới này của bọn họ, môn phái có ảnh hưởng rất lớn, cho dù là Đàm Minh Khôn hay là Du An ban nãy, lúc tự giới thiệu đều nói luôn mình thuộc môn phái nào.
Là người nhàn hạ như Diệp Sơ Dương bây giờ, thật ra sẽ bị mọi người khinh thường.
Dù sao huyền học siêu hình tồn tại cũng chủ yếu dựa vào việc truyền lại cho đệ tử.
Trải qua năm nghìn năm, nếu không có việc truyền lại này, tri thức huyền học siêu hình đã sớm biết mất trong dòng sông thời gian dài rộng.
Đợi những âm thanh bàn tán dần lắng xuống, Đàm Minh Khôn mới nói tiếp: “Trận đấu sẽ được chia thành ba vòng.”
“Mỗi vòng đều sẽ có người bị loại, sau ba vòng đấu, người ở lại cuối cùng sẽ là người thắng cuộc.” Đàm Minh Khôn cười cười nói tiếp: “Tôi biết cuộc thi này có ý nghĩa thế nào với các vị. Tôi cũng tin rằng mọi người cũng biết điều đó. Thắng thì vinh quang cho chính mình, vinh quang cho môn phái của mình, cũng vinh quang cho cả quốc gia của các vị. Nếu có lúc môn phái của các vị xảy ra chuyện gì, tất cả những tuyển thủ dự thi Âm Dương chi sư này đều sẽ tận lực hỗ trợ, không cần báo đáp.”
“Cho nên, hy vọng trong cuộc thi này mọi người sẽ nỗ lực hết mình.”
Không nói đến vinh dự khi chiến thắng, chỉ cần như lời Đàm Minh Khôn nói người thắng có thể được mọi người giúp đỡ thì đã là điều kiện vô cùng hấp dẫn rồi.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...