Nam Thần Quốc Dân, Cửu Thiếu Xin Thỉnh Giáo (Chú Út Tổng Tài Yêu Không Nào)

Edit: Cao Hoa

Hoặc chính là Mạc Tử Nghiên thật sự giấu quá kỹ.

Hoặc chính là đối tượng của Mạc Tử Nghiên không phải người trong showbit.

Nếu nhưng chính miệng Mạc Tử Nghiên đã nói mình có người yêu, tất nhiên cũng sẽ không che giấu, như vậy không khỏi có vẻ không phóng khoáng quá mức.

Cô nhìn về phía Cù Tinh, cười gật gật đầu, “Dạ, là người ngoài, là quân nhân.”

“Quân nhân! Cái chức nghiệp này thật là tốt nha, có thể nói là ngày thường không có thời gian gặp nhau.” Cung Vũ Vệ nói.

“Đúng vậy. Nhưng mà em cũng quen rồi. Bọn em quen nhau bảy năm, giờ trên mặt cũng có nét phu thê giống nhau.” Mạc Tử Nghiên cười tủm tỉm nói, “Tuyệt đối không giống với cậu ta. Lúc tới đây, đều là người nào đó đưa đến sân bay.”

Diệp Sơ Dương: “Chị nói chuyện của chị, tự nhiên kéo em vào làm gì? Kéo em vào đều phải trả tiền đấy có biết không?”


Mạc Tử Nghiên: “Chờ cậu kết hôn, tôi đem cái thân già này đều cho cậu hết được chưa?”

Diệp Sơ Dương: “...............” Quản chị không được.

Nếu Mạc Tử Nghiên thật sự muốn đem bản thân đều cho cô, nói không chừng cô cũng bị người yêu của Mạc Tử Nghiên đem đi xử lý cũng nên.

Loại làm ăn lỗ vốn này Diệp Sơ Dương tuyệt đối không làm.

Đề tài của Mạc Tử Nghiên đã chuyển dời một chút lên người Diệp Sơ Dương.

Tuy rằng Chử Ngọc Đào và Cung Vũ Vệ tuổi tác hai người so với hiện tại đều là người lớn tuổi, nhưng là đối với cái đề tài đồng tính luyến ái này cũng không phải thực sự bài xích.

Nhưng mà, Cung Vũ Vệ vẫn hỏi một câu, “Chuyện của cậu, người nhà cậu có biết không?”

Diệp Sơ Dương nghe vậy, trầm tư một lúc, không thể nào dùng thái độ rõ ràng nhất để biểu thị, sau đó hơi mở miệng nói, “Trên cơ bản đều biết.” Chỗ Lão gia tử đó chính là cái BUG.

Nghe vậy, Cung Vũ Vệ vỗ vô bả vai cô, hình như có chút cảm thông, “Khá tốt, thích chính là thích, cùng giới tính cũng chẳng có gì to tát cả. Cố lên!”

*

Trưa hôm đó, đám người Diệp Sơ Dương bởi vì tìm được cũng nhiều đồ ăn, nên buổi chiều có chút lười biếng.

Buổi tối, thừa dịp mọi người ngủ say hết sức, Diệp Sơ Dương lại lần nữa đi đến tòa miếu thờ bên đỉnh núi bên kia.

Diệp Sơ Dương cùng Túc Ngũ như cũ là ở bên ngoài gặp nhau.

Túc Ngũ nhìn thấy Diệp Sơ Dương, lập tức liền đem những sự việc phát sinh ban ngày kể hết một lần.


“Cửu Thiếu, hôm nay ban ngày đã có người tới.”

“Người nào?” Diệp Sơ Dương bước từng bước hơi chậm, quay đầu dựa vào phía sau cây đại thụ, hỏi.

Nghe vậy, Túc Ngũ lấy điện thoại, mở ra album, sau đó đưa cho Diệp Sơ Dương.

Xuất hiện trước mặt Diệp Sơ Dương là ảnh chụp của một người phụ nữ.

Đại khái khoảng bốn mươi tổi, trên người mặc một cái áo khoác lông chồn, đi ủng cao màu đen, tất chân màu da. Tóc đen dài để xõa, thoạt nhìn mười phần ung dung hoa quý.

Vừa nhìn thấy liền biết không phải là người thường.

Ngón tay Diệp Sơ Dương đặt ở ảnh chụp nơi có bàn của người phụ nữ này.

Người phụ nữ này đeo bao tay màu đen, có ba ngón tay đeo nhẫn. Vừa thấy, nào là hoàng kim, đá quý--------

Có vẻ rất đắt tiền.


“Đã điều tra thân phận của cô ta chưa?” Diệp Sơ Dương hỏi.

Nghe vậy, Túc Ngũ gật gật đầu, không chút do dự nói, “Nói đến vẫn không biết có phải là trùng hợp hay không, chồng của người phụ nữ này là người làm trong quân đội nước Z. Chức vị là thượng giáo.”

Là người trong quân đội?

Cái Phật bài lúc trước thu được cũng là của người trong quân đội – Thái Khang Thái.

Người nước T rốt cuộc đang làm cái quái quỷ gì vậy?

Có phải đang lợi dụng những người cấp trên của đất nước Z của họ?

“Cậu có tin là trùng hợp không?” Diệp Sơ Dương đột nhiên hỏi.

Túc Ngũ đầu tiên là sửng sốt một chút, ngay sau đó lắc đầu.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui