Toàn bộ hành trình đều không cho Túc Ngũ có thời gian phản ứng.
Túc Ngũ đứng nguyên tại chỗ, hồi tưởng đến nơi lúc trước Tam Gia nhà mình dặn dò riêng một câu -----------
Chú ý đến Cửu thiếu, có việc nguy hiểm phải làm giúp cậu ấy.
Túc Ngũ vẫn còn nhớ rằng anh ấy đã không ngần ngại đồng ý vào lúc đó. Tuy nhiên, khi anh ấy đứng trên cái sạp, anh lại nửa câu cũng không nói nên lời.
Anh bỗng nhiên cảm thấy trứng mình hơi đau một chút( trứng gì thì thấy men tự hiểu ^^)
( giải thích cho đoạn này: ý là lúc này khi Cửu Thiếu đi xuống rồi, anh mới nhớ tới lời Tam Gia rặn là phải làm mọi thứ cho Diệp Tử, nhưng mà hồi nãy khi Diệp cửu thiếu nói tự mình đi xuống, anh cũng đồng ý luôn, lúc này kiểu như thấy cắn rứt lương tâm. ^^.)
Trầm mặc một chút, anh biết hiện giờ Cửu Thiếu nhà mình đã đi xuống, thật sự cũng không thay đổi được gì, chỉ có thể ở đây đi vòng vòng một chút, chú ý cái miếu thờ này có thể bỗng nhiên có người tới.
*
Một lúc sau Diệp Sơ Dương đã đi xuống phía dưới, liền phát hiện địa đạo này thật sự là quá lớn.
Rộng đến mức làm người ta cảm thấy kinh ngạc.
Sau khi đi qua một cái địa đạo dài, Diệp Sơ Dương bỗng nhiên thấy trước mặt mình có một tia sáng cháy mờ mờ ảo ảo, thoạt nhìn không rõ ràng cho lắm. Cô cũng thấy rõ ràng, mũi mình hơi hơi vừa động ------
Ngửi thấy một mùi hôi thối.
Phảng phất là mùi máu tươi giống như mùi của thi thể đang phân hủy.
Cô liền cau mày.
Tuy nhiên, Diệp Sơ Dương cũng biết mình hiện tại đây là đi làm chính sự. Lúc này, chỉ là nhíu mày một chút, cô liền lại lần nữa nhấc chân, bước về phía xa.
Thời gian trôi qua, những tia lửa ban đầu cũng dần trở nên rõ ràng hơn nhiều.
Hiện tại trước mắt Diệp Sơ Dương là một bãi đất trống giống ở sân bóng rổ. Mà bốn phía đất trống lại treo lên mấy cái đèn. Ánh đèn mờ nhạt, không sáng.
Liền cảm thấy có chút thấm người.
Nhưng mà, thấm cũng chỉ là Diệp Sơ Dương.
Diệp Sơ Dương xem xét một chút, liền phát hiện nơi này đích thị là không có người, liền trực tiếp đi lên, ở chỗ bốn phía khu đất trống nhìn lại một lần.
Ngay sau đó, cô nhìn thấy một cái hòm lớn được đặt ở trong góc.
Trên hộp có một cái khóa, có vẻ như nó không thể mở ra ngay được.
Diệp Sơ Dương vừa đi, mũi vừa ngửi ngửi theo bản năng, kết quả gần như choáng váng.
Lúc trước, cô nghĩ cá trích đóng hộp là thứ ghê tởm nhất trên thế giới, nhưng giờ phút này, cô cảm thấy ý nghĩ của mình có thể hơi sai lầm.
Không biết bên trong cái hòm lớn này là thứ gì, quả thực hôi thối đến mức Diệp Sơ Dương cảm giác mình sinh ra là đàn ông chân chính chứ không phải phụ nữ nữa.
Cô nuốt nước miếng, cuối cùng cũng đưa tay chạm vào cái hòm.
Trong nháy mắt, chạm vào nó liền có cảm thấy dính dính nhão nhão
Nhanh chóng thu tay về, lúc nhìn lên dấu vết ở trên tay, đáy mắt tức khắc lộ ra vẻ kinh ngạc.
- ------------
Hình như là máu.
Nhưng lại không phải là máu thuần túy.
Máu này dường như còn được trộn lẫn với những thứ khác.
Diệp Sơ Dương nhìn chằm chằm vào thứ trong tay cô một lúc lâu, thời điểm cô tự hỏi liệu cô có nên mở cái hòm này ra xem một chút xem bên trong chứa thứ gì không, thì chiếc khuyên tai hồng ngọc cô đeo bên tai bỗng nhiên sáng lên.