Edit: T.Hường
Beta: Snow
Sau vài giây, người đàn anh từ trên mặt đất bò dậy, trên tay còn xách theo một con gà rừng.
Có một con gà rừng có thể làm cơm tối nay, mặc kệ là Cung Vũ Vệ hay là Mạc Tử Nghiên, trong lòng hai người đều thả lỏng rất nhiều.
Nhưng là giờ phút này hai người như thế nào cũng sẽ không nghĩ đến ——
Này chỉ mới là bắt đầu mà thôi. Có đôi khi, đời người mở ra thật sự khiến người ta cực kỳ kinh hỉ.
Sau đoạn đường này, đám người Diệp Sơ Dương còn thu hoạch vô số món ăn dân dã.
Trong đó có ba con gà rừng, mấy con chim bồ câu.
Diệp Sơ Dương nhìn thấy những loại thịt này, cuối cùng ngẩn ra là không biết là ở nơi này đào đâu ra mấy củ măng đây.
Thấy thế, Cung Vũ Vệ buồn cười cảm khái nói, “Nếu mỗi lần ra ngoài tìm thức ăn đều có thể dễ dàng như vậy hơn nữa còn thu hoạch rất nhiều, giống như mưu sinh trong hoang dã cũng vượt qua rất tốt rồi.”
Nghe vậy, hai người Diệp Sơ Dương cùng Mạc Tử Nghiên đồng thời cười ra tiếng.
Lời này của Cung Vũ Vệ xác thực là không xấu, nhưng là ——
Trên thế giới nào có chuyện tốt như vậy.
Diệp Sơ Dương nhìn thoáng qua về phía đỉnh núi, sau đó liền đối với nơi đó làm một động tác tay cảm ơn.
Một màn này chỉ bị Mạc Tử Nghiên thu vào trong mắt.
Cô chớp chớp mắt, hết sức tò mò chọc chọc bả vai Diệp Sơ Dương, sau đó nhỏ giọng dò hỏi, “Cậu vừa rồi ở tạ ai a?”
“Đương nhiên là cảm ơn sự sống đã tặng cho chúng ta món ăn dân dã này đó.” Diệp Sơ Dương hơi có chút lơ đãng nói.
Nghe Diệp Sơ Dương nói xong, Mạc Tử Nghiên nhất thời có chút mông lung.
Cảm ơn sự sống đã tặng cho bọn họ những món ăn dân dã này?
Cô hoài nghi liếc mắt nhìn đỉnh núi một cái, trên thực tế từ góc độ của Mạc Tử Nghiên nhìn qua, cái gì cũng đều nhìn không thấy.
Cho nên, sự sống này là có ý gì?
Sau khi suy tư trong chốc lát, Mạc Tử Nghiên phát huy động não vô cùng lớn của mình, cô nhăn mày, thực rối rắm hỏi, “Chẳng lẽ là chú út bọn họ ở nơi đó? Sau đó vì không để cho cậu đói bụng, đặc biệt đem mấy thứ này đưa đến trước mặt chúng ta?”
Diệp Sơ Dương: “…… Có phải chị xem quá nhiều tiểu thuyết ngôn tình Mary Sue rồi hay không?”
Mạc Tử Nghiên: “Èo, chẳng lẽ không phải sao? Giống bộ dạng tổng tài bá đạo của chú út nhà cậu như vậy, hình như thật sự rất thích hợp làm những chuyện như vậy a?”
Mạc Tử Nghiên dùng ngữ khí vô cùng nghiêm túc nói như vậy tìm không ra lời nói giới hạn.
Đối với lần này, Diệp Sơ Dương chỉ là hết sức bất đắc dĩ véo véo ấn đường.
“Cậu thật là suy nghĩ nhiều quá.” Diệp Sơ Dương một tay ôm lấy bả vai đối phương, buồn cười giải thích nói, “Đây là một mảnh cánh rừng ở trên núi, mỗi một ngọn núi đều có Thần Núi bảo hộ, chúng ta vừa rồi những món ăn dân dã đó, cũng đều là do Thần Núi tặng cho chúng ta.”
Mạc Tử Nghiên: “Tôi cảm thấy cậu là tên giang hồ lừa bịp tự bịa câu chuyện này nói cho tôi. Hơn nữa chuyện này vẫn là những bạn nhỏ thích nghe kể chuyện hơn.”
Diệp Sơ Dương: “…… Cút đi.”
Thật là ——
Cô đang nghiêm túc nói nguyên nhân cho cô gái chết bầm này, kết quả người ta lại không thèm nghe, một mặt còn cho rằng cô đang bịa chuyện lừa gạt người nữa?
Nhưng mà có cái gì tốt để lừa gạt chứ?
Diệp Sơ Dương kéo kéo khóe miệng, trong mắt hiện lên một tia bất đắc dĩ.
Thấy vẻ mặt của Diệp Sơ Dương, Mạc Tử Nghiên nhất thời cười hắc hắc một tiếng, sau đó ỷ vào chiều cao dễ như trở bàn tay khoát lên bả vai khuê mật tốt nhà mình, “Khi cậu cảm ơn Thần Núi, thuận tiện cũng giúp tớ cảm ơn một tí.”