Ya.
Diệp Sơ Dương không động tĩnh gì, tiếp tục hỏi: “Không ghen thì tốt, còn chuyện Cra chú tính sao?
“Cậu muốn làm gì?” Diệp Tu Bạch hỏi ngược lại.
Diệp Tu Bạch hiểu rõ Diệp Sơ Dương, nếu không phải những chuyện cô muốn tự mình nhúng tay vào, thì đại khái cô cũng không đem chuyện đó hỏi kỹ càng như vậy. Ngay cả khi Diệp Tu Bạch hỏi một câu như vậy, nhưng thực tế anh đã đoán được câu trả lời của thằng nhóc nhà mình.
Quả nhiên, sau khi nghe những lời này, Diệp Sơ Dương trả lời một cách ngây thơ “Đương nhiên là trà trộn một chân.” (ý nói cô muốn tham gia vào)
Diệp Tu Bạch nghe vậy, bất đắc dĩ véo véo ấn đường.
Không khí lúc này trở nên yên lặng một chút.
Diệp Tu Bạch trầm mặc nhìn Diệp Sơ Dương, Diệp Sơ Dương cũng trầm mặc nhìn chú út.
Một lúc lâu sau, người nào đó mới mở miệng thỏa hiệp, “Cho tôi một lý do?”
“Thực ra thì cũng không có lý do đặc biệt gì cả. Con át chủ Trâu Đực của Cra đã bị cháu giết chết, hiện tại rõ ràng là bọn họ hướng về phía chúng ta.” Nói không chừng lúc này đây, sau khi Túc Thất lên sân, Cra chúng cũng sẽ không từ bỏ ý đồ.
Hơn nữa -------------
Còn là tay đua công thức vô địch đẳng cấp thế giới.
Không cần phải nói, Diệp Sơ Dương cũng đang thực sự ngứa tay.
Nhìn thấy thằng nhóc con nhà mình trả lời nghiêm túc, Diệp Tu Bạch lần thứ hai véo véo ấn đường.
Này nhóc con...
“Nếu cậu thật sự rất muốn tham gia, oke. Nhưng chỉ được ngồi trên ghế phụ, bên cạnh Túc Nhất.”
Trong những cuộc đua xe, đúng có là cho người ngồi bên ghế phụ.
Thậm chí rất nhiều tay đua sẽ để một cô gái thích ngồi ghế phụ hoặc một cô gái mà mình muốn theo đuổi ngồi bên ghế phụ. (coi mấy cuộc đua xe trên youtube sẽ biết.)
Diệp Tu Bạch đưa ra yêu cầu Diệp Sơ Dương ngồi bên ghế điều khiển phụ cho Túc Nhất, đơn giản cũng là vì suy nghĩ cho an toàn của Diệp Sơ Dương.
Đối với việc này, Diệp Sơ Dương đương nhiên là đồng ý.
Cô biết rõ nguyên nhân Diệp Tu Bạch làm vậy là vì cái gì.
*
Sau khi ăn cơm tối, Diệp Sơ Dương cùng Diệp Tu Bạch hai người cũng không tùy ý đi dạo, mà sớm trở về chung cư.
Diệp Sơ Dương hiểu chú út nhà mình, cảm thấy hôm nay chú út nhà mình về nước. Đi máy bay cũng đã rất mệt, nên lúc này tính toán về nhà sớm một chút.
Sau khi về tới chung cư, Diệp Sơ Dương ngồi xếp bằng trên giường trong phòng, cầm hai chiếc đồng hồ trước mặt.
Nghĩ nghĩ, cuối cùng vẫn xách theo một túi đi qua phòng kế bên.
“Cốc cốc cốc” gõ cửa ba tiếng, Diệp Sơ Dương không nghe bên trong có người trả lời. Cô chớp chớp mắt, cẩn thận đẩy cửa ra.
Trong phòng ngủ Diệp Tu Bạch không có ai, nhưng có tiếng nước tí tách kế bên truyền đến bến bên tai đã báo cho Diệp Sơ Dương rằng chú út nhà cô đang làm gì.
Diệp Sơ Dương sờ cằm, dường như đang nghiêm túc suy nghĩ, lúc này mình nên đi ra hay không đây.
Rồi cô nghĩ đến một loạt chuyện xảy ra sau khi Diệp Tu Bạch trở về chiều nay.
Chza.
Không đi.
Cô một tay đem đồng hồ đặt lên đầu giường và trèo lên giường của Diệp Tu Bạch mà không hề có một chút áp lực tâm lý nào. (kiểu thản nhiên bò lên giường ý. Sắp muốn ăn thịt. Kaka)