Edit: T.Hường
Beta: Snow
“Tôi đoán là Jonathan, Mộ Tấn Hoa, hoặc là vị sĩ quan lớn kia?”
“Mọi người đừng nghe lầu trên, Jonathan là người đã có vợ rồi. Tôi đoán là lần trước Diệp Sơ Dương có cái gì đó với đại lão Lục gia ở nước L.”
“Triệu Vũ Hành, Hi Cẩm Thần, Nhiếp Tử Diệu còn có ai?”
“Bạn lầu trên trực tiếp đem toàn bộ những nam minh tinh từng hợp tác với Diệp Sơ Dương ra tính luôn một lần đi ha ha ha.”
“Chỉ có tôi đoán là Nancy thôi sao? Trong khi lời đồn nói gia đình Diệp công tử cùng gia đình Nancy không phải quan hệ nhiều đời sao?”
“Người anh em lầu trên, chỉ có hai chiếc đồng hồ kia đều là của con trai. Cho nên tôi đoán là tiểu thúc!”
……
Sau đó thuận theo một làn sóng phỏng đoán, mọi người lại lần nữa phát hiện một nơi không ngờ đến.
Cầu Diệp công tử sủng hạnh V: Lẽ nào không ai nhìn thấy nhẫn trên tay Diệp công tử sao? Mang ở ngoán trỏ bên tay trái ai, đây là đang yêu nhau hơn nữa có ý định tiến tới kết hôn.
Đừng nói với tôi ngôi sao mang nhẫn đều chỉ là vì đẹp.
Chiếc nhẫn kia của Diệp công tử chính là nhẫn tình nhân! Nếu như bạn không nhìn lầm, chính là Nhẫn! Tình! Nhân! Cho nên, đó thật sự là người yêu của Diệp công tử, chỉ là người này được giấu quá kĩ, không ai phát hiện ra mà thôi.
Vấn đề này, có hay không nên cảm kích lầu trên một chút, đã cung cấp một chút tình tức cho mọi người?
……
Sau khi Diệp Sơ Dương nhìn thấy hai điều này trên Weibo đã là chuyện rất lâu về sau, hơn nữa còn là Ôn Phi Vũ gửi tới cho cô.
Ở trong WeChat, sau khi Ôn Phi Vũ gửi tới một link, dùng ngữ khí coi như là cực kì sợ hãi hỏi Diệp Sơ Dương
Trời ạ cái đồng hồ kia là tặng cho ai? Không phải là tặng cho tôi đấy chứ? Tôi từ chối không nhận đâu! Tôi là người đã có bạn gái! Tôi là thẳng là thẳng!
Diệp Sơ Dương: “……”
Sau khi xem xong nội dung trong link, Diệp Sơ Dương mỉm cười đánh một hàng chữ.
Diệp Sơ Dương: Ai cho anh mặt mũi lớn đến như vậy mặt còn không biết xấu hổ? Anh nha cho tôi là tình nhân của anh sao?
Ôn Phi Vũ: Nha, cũng là. Nhưng là cậu mua một cái đồng hồ như vậy cho vị nhà kia thật sự không có vấn đề gì sao?
Nhìn thấy vấn đề này của Ôn Phi Vũ, Diệp Sơ Dương duỗi tay sờ sờ cằm của mình, sau đó gửi cho đối phương một vẻ mặt, lại nói: Không thành vấn đề, anh ta vốn dĩ lúc buồn lại vui không ổn định. Rất thích hợp.
Ôn Phi Vũ:……
Ôn Phi Vũ ngồi ở trên sô pha, nhìn tin tức trên di động, khóe miệng giật giật một chút.
A, đàn ông.
Anh ta ở nơi này nói xấu Diệp tam gia, có bản lĩnh thì nói ngay ở trước mặt người ta nha.
Đương nhiên, Ôn Phi Vũ biết Diệp Sơ Dương khẳng định là không có lá gan này. Nếu không cậu ta mấy ngày cũng không xuống giường được.
Diệp Sơ Dương tất nhiên là không biết suy nghĩ của Ôn Phi Vũ.
Nàng cong môi cười cười, sau khi rời khỏi khung nói chuyện với Ôn Phi Vũ, lại click mở ra khung nói chuyện với Diệp Tu Bạch.
Tiểu Diệp tử: Ngày thứ 42 chút út rời đi, nhớ anh.
Tin nhắn gửi đi không bao lâu, liền nhận được tin trả lời của Diệp Tu Bạch.
Chú út đáng yêu: Ngày kia trở về.
Nhìn thấy tin đó, trên khuôn mặt tinh xảo kia của Diệp Sơ Dương tức khắc lộ ra một nụ cười.
Rất tốt rất tốt.
Lập tức trở về, như vậy cô liền có thể cho tặng quà cho chút út xem như là bất ngờ rồi.
Diệp Sơ Dương vừa mới nghĩ như vậy, đối phương lại gửi tới một tin.
Chú út đáng yêu: Mua đồng hồ tặng tôi?
Diệp Sơ Dương: “……”