“Anh ta cũng không có gì vấn đề lớn cả, chỉ cần đem sát khí trong cơ thể anh ta bức hết ra ngoài là được.” Diệp Sơ Dương bình tĩnh trả lời. Ngay sau đó liền móc ra một hạt châu nhỏ từ trong túi quần áo của mình rồi đem hạt châu đó để lên cạnh đầu Kiều Chinh. Lúc này Diệp Sơ Dương cũng nhịn không được mà cảm khái một tiếng ——
Hạt châu này quả thực giống như một món bảo bối vậy.
Bất kì tình huống gì cũng đều có thể dùng đến nó.
Mặc kệ là ác ma chi mắt lúc trước hay là Kiều Chinh lúc này.
Dù gì thì cô cũng đã mở thiên nhãn rồi mà không có việc để làm, haiz.
Nghĩ như vậy, Diệp Sơ Dương cong cong khóe môi, ngay sau đó nói: “Không cần lo lắng, ngày mai lại đến kiểm tra lại. Hẳn là anh sẽ tốt hơn rất nhiều.”
Nghe vậy,trong phút chốc Thành Khải Uyên có chút hoang mang.
Toàn bộ quá trình anh ta chỉ thấy Diệp Sơ Dương lấy ra một hạt châu không biết tên, sau đó đặt ở bên tai Kiều Chinh.
Chỉ thế thôi thì không có chuyện gì nữa?
Có phải quá tùy tiện rồi hay không?
Ánh mắt Thành Khải Uyên nhìn về phía Diệp Sơ Dương dường như một lời khó nói hết.
Mà khi Diệp Sơ Dương quay đầu liền bắt gặp ánh mắt tràn ngập thần sắc kỳ quái của Thành Khải Uyên thì ý cười trong mắt cô thâm thúy thêm vài phần. Cô buồn cười nhìn anh ta một cái: “Đơn giản một chút không tốt hơn à? Như vậy thì chứng tỏ bạn gay của anh không gặp vấn đề gì lớn.”
Thành Khải Uyên: “……”
Nói như vậy hình như cũng có chút đạo lý.
Nhưng bạn gay là cái quỷ gì?
Thành Khải Uyên bất đắc dĩ run rẩy khóe miệng, cuối cùng lái xe đưa Diệp Sơ Dương đưa về Diệc Viên số 9.
Lúc gần đi, Diệp Sơ Dương trầm mặc một chút, cuối cùng vẫn là nói thêm một câu: “Nếu đến lúc anh tra ra nguyên nhân Kiều Chinh xảy ra chuyện thì không ngại nói cho tôi biết chứ.”
Nghe vậy, Thành Khải Uyên theo bản năng sửng sốt một chút.
Nhưng ngay sau đó, hắn liền gật gật đầu.
Sau khi tạm biệt Thành Khải Uyên, Diệp Sơ Dương liền trở về phòng.
Kỳ thật Diệp Sơ Dương đối với chuyện của Kiều Chinh không có hứng thú quá lớn, đơn thuần chỉ là cô cảm thấy sự tình của Kiều Chinh có chút không thích hợp. Nói không chừng cùng chuyện Trình Tử Giai trước kia có quan hệ.
Rốt cuộc trong một thời gian ngắn ngủi hết tiểu quỷ của T quốc, Cổ Mạn Đồng, rồi lại tới Phật bài, thật sự làm người khác không thể không liên tưởng mà.
Nghĩ đến đây, sắc mặt Diệp Sơ Dương liền trầm xuống.
Sáng sớm hôm sau.
Thành Khải Uyên không có đi quấy rầy Diệp Sơ Dương mà là trực tiếp đi bệnh viện quân khu.
Anh ta đi vào bệnh viện quân khu vừa lúc đụng phải bác sĩ điều trị chính của Kiều Chinh, vị bác sĩ kia cùng Thành Khải Uyên hiển nhiên là có quen biết. Ngay khi nhìn thấy Thành Khải Uyên thì tức khắc liền cười một tiếng tiếp đón anh.
Sau đó nói: “Thành thượng giáo buổi sáng tốt lành, có chuyện vui tôi muốn nói trước cho ngài một chút. Kiều thượng giáo đã khôi phục rất nhiều, hôm nay lúc tôi đi xem tình huống thì ngài ấy còn cười chào tôi nữa.”
Bác sĩ vừa dứt lời thì con ngươi Thành Khải Uyên tức khắc trừng lớn.
Anh không hề nghĩ tới sáng sớm đã nghênh đón một tin tức tốt như vậy.
Từ khi Kiều Chinh trở nên kỳ quái thì vẫn luôn trong trạng thái lục thân không nhận, anh ta thấy người cũng giống như thấy sói. Đừng nói là chào hỏi, chỉ cần anh ta không cắn người xem như đã nể tình lắm rồi.