Sau nửa giờ, xe đi tới bệnh viện quân khu đế đô.
Khi Thành Khải Uyên xuống xe, ngẩng đầu nhìn thoáng qua Diệp Sơ Dương, cuối cùng tựa hồ nghĩ tới cái gì, vội vàng mở miệng dò hỏi, “Diệp Cửu thiếu, cậu có muốn che một chút hay không?”
Thành Khải Uyên cũng không có quên Diệp Sơ Dương ngoài thân phận Cửu Thiếu của Diệp gia, thì còn là một đại minh tinh của giới giải trí.
Khoảng thời gian trước chuyện cô “phóng hỏa giết người” nháo đến ồn ào huyên náo, Thành Khải Uyên cũng có chú ý tới.
Dù sao, chuyện này đúng là đã thu hút sự chú ý đại lão quân bộ của bọn họ là Mạc Đình Xuyên. Bọn họ không muốn chú ý tới cũng rất khó.
Nghe được Thành Khải Uyên nhắc nhở, Diệp Sơ Dương sờ sờ mặt của mình, mới phát hiện hôm nay lúc ra ngoài không có mang khẩu trang. Có điều, không có khẩu trang cũng không sao, dù sao nàng vẫn còn có mũ.
Lúc này, Thành Khải Uyên liền nhìn thấy thiếu niên nhấc mũ áo rất rộng lên bảo vệ động tác vô cùng lưu loát, sau đó hết sức nhàn nhã bước những bước chân tiến vào bên trong bệnh viện.
Thấy thế, khóe miệng của Thành Khải Uyên theo bản năng giật giật một chút.
Vị Diệp Cửu thiếu này thật đúng là không giống người thường a.
Ở trong ấn tượng của Thành Khải Uyên, minh tinh khi ra phố tựa hồ đều phải trang điểm, sau đó mang khẩu trang đội mũ đúng không? Kết quả không nghĩ tới vị Diệp Cửu thiếu này cũng không hoá trang, đội mũ lên liền cứ như vậy quang minh chính đại rời đi?
Giá trị nhan sắc của gương mặt Diệp Sơ Dương rất cao.
Còn cao đến mức độ nào, Thành Khải Uyên cho rằng bằng kho từ ngữ nghèo nàn của chính mình khẳng định là tìm không tìm ra được từ nào để hình dung. Có điều, anh cũng có thể dùng mặt khác để hình dung.
Đàn ông nhìn thấy dung mạo này đều sẽ động tâm.
Nghĩ đến điều này, Thành Khải Uyên không khỏi lắc đầu, lẩm bẩm một tiếng nếu như vị Diệp Cửu thiếu này biến thành một cô gái, phỏng chừng cửa lớn của Diệp gia đều bị đàn ông giẫm đạp nát rồi?
*
Thành Khải Uyên đi phía trước dẫn đường, một đường dẫn theo Diệp Sơ Dương đi tới phòng bệnh.
Đọc FULL nam thần.quốc dân cửu thiếu xin thỉnh giáo tại Vietwriter.com
Thành Khải Uyên chọn phòng bệnh của Kiều Chinh là phòng đơn.
Anh suy xét đến chu đáo, chỉ sợ vạn nhất lỡ Kiều Chinh phát bệnh, bị người bệnh cùng phòng nhìn thấy sau đó cho rằng là chứng người bệnh không kiềm chế được bị đưa vào bệnh viện tâm thần, như vậy sẽ không tốt.
Diệp Sơ Dương mở cửa đi vào phòng bệnh.
Chỉ thấy một người an tĩnh nằm ở trên giường, trên người đắp chăn, nhưng mà tay chân đều bị dây thừng trói lại.
Mới nhìn
Diệp Sơ Dương khóe miệng giật giật, hỏi sâu xa, “Cũng không phải là Tết Đoan Ngọ, anh bọc như bánh ú để làm gì?”
Thành Khải Uyên: “……”
Sau khi người đàn ông nghe Diệp Sơ Dương nói lời này, tức khắc xấu hổ ho khan một tiếng, sau đó sờ sờ cái mũi nói, “Đây không phải để chuẩn bị cho bất cứ tình huống nào sao? A Chinh sức lực lớn, nếu không trói chắc một chút, khả năng sẽ xảy ra chuyện ngoài ý muốn.”
Nghe vậy, Diệp Sơ Dương không có ý kiến gì.
Sau đó, cô đi tới bên cạnh Kiều Chinh.
Không biết có phải hay không xuất phát từ cảnh giác của người quân nhân, gần như tức khắc khi Diệp Sơ Dương đi qua, Kiều Chinh vốn dĩ đang yên tĩnh nằm trên giường đột nhiên mở mắt.
Lúc cặp mắt kia như khắc sâu vào đôi mắt của Diệp Sơ Dương, tức khắc làm cho Diệp Sơ Dương nghĩ tới một loại động vật.
Chó sói.
Tuy rằng đôi mắt này dày đặc đường tơ máu, nhưng cũng không ngăn được ánh sáng sắc bén ở bên trong.
Diệp Sơ Dương nhìn chằm chằm anh, bỗng nhiên mở miệng nói, “Vẫn là có tính khí của bánh ú thịt heo.”
Thành Khải Uyên: “……”