Nghĩ như thế, Thành Khải Uyên cảm thấy bệnh tình của Kiều Chinh có hy vọng rồi.
Không ngần ngại nữa, Thành Khải Uyên trực tiếp dẫn Diệp Sơ Dương đến trước cửa nhà Kiều Chinh.
Các căn hộ ở đây được bố trí rất đơn giản, hầu như là không có sự khác biệt nhau giữa các căn hộ.
Ngay chỗ rẽ cầu thang bộ có 2 căn nhà, cửa đối diện nhau.
Diệp Sơ Dương đứng ở nhà của Kiều Chinh, liếc mắt nhìn sang phía nhà đối diện, kết quả đúng là đã nhìn ra cái gì rồi.
Cô mấp máy miệng, lại không nói một lời nào, chỉ bảo Thành Khải Uyên mở cửa.
Thấy vậy, Thành Khải Uyên liền lấy chìa khóa ra mở cửa nhà.
Kiều Chinh đang ở trong bệnh viện quân đội. Nếu cần, thì tôi sẽ đưa cậu đi gặp cậu ta.” Thành Khải Uyên nói.
Nghe vậy, tất nhiên là Diệp Sơ Dương gật đầu đồng ý.
Vừa bước vào trong nhà, Diệp Sơ Dương liền cảm thấy luồng sát khí dày đặc. Nhân lúc Thành Khải Uyên còn chưa bật điện, cô đi thẳng đến cửa sổ mở tung cửa.
Dưới ánh sáng mặt trời, mọi thứ trong nhà đều được chiếu rọi.
Ánh mắt Diệp Sơ Dương lướt từ chiếc ghế sofa đến cái bàn trà. Bàn trà này bị vỡ một góc bàn.
Chú ý tới ánh mắt của Diệp Sơ Dương, Thành Khải Uyên cũng nhìn theo, mở miệng giải thích, “Dấu vết này là dấu tích ngày đó tôi và Kiều Chinh xô xát, là nhát súng của tôi.”
Nghe vậy, Diệp Sơ Dương không nói gì, chỉ đi một vòng quanh ngôi nhà.
Sau đó tiếp tục đi vào mấy cái phòng khác.
Cuối cùng cô thấy một bức ảnh trong phòng thờ.
Thành Khải Uyên rất đỗi quen thuộc với nơi này, tiếp tục giải thích, “Đây là ảnh của mẹ Kiều Chinh khi còn sống. Sau này Kiều Chinh lấy luôn ảnh đó làm ảnh thờ mẹ anh ấy. Diệp Cửu thiếu, có phải có vấn đề gì không?
“Không có vấn đề gì.” Diệp Sơ Dương cười cười, “Chỉ ngạc nhiên khi thấy những người trẻ tuổi thời nay mà cũng thờ cúng các vị thần.”
Tuy nhiên, sau khi nghe lời giải thích của Thành Khải Uyên, Diệp Sơ Dương cũng không có gì bất ngờ.
Đảo quanh hai vòng, Diệp Sơ Dương muốn ra bên ngoài xem thử.
Nghe vậy, tất nhiên là Thành Khải Uyên đồng ý, cùng theo Diệp Sơ Dương bước ra ngoài.
Khi hai người ra đến ngoài cửa, Diệp Sơ Dương bảo Thành Khải Uyên có thể đóng cửa lại và cùng đi từ lầu sáu lên lầu tám. Sau cùng lại bước xuống lầu một.
Sau khi ra khỏi, cô nhìn Thành Khải Uyên hỏi, “Cậu thấy chỗ này có gì lạ không?”
Thành Khải Uyên nghe thế, tức thời cảm thấy giật mình.
Có thể nói, tất cả các ngôi nhà ở khu chung cư này đều giống nhau. Ngoài những thứ khác nhau được gắn trên cửa chính của mỗi căn, thì dường như không có nơi nào khác có thể thu hút sự chú ý.