Nam Thần Quốc Dân, Cửu Thiếu Xin Thỉnh Giáo (Chú Út Tổng Tài Yêu Không Nào)





Ông và Thành Khải Uyên liếc mắt nhìn nhau một cái, ông lập tức cười nói: “Diệp Cửu thiếu khiêm tốn rồi. Nói thật, tôi sống đến bây giờ còn chưa từng thấy qua tán tu nào mà có thiên phú giống như cậu vậy.”

Tán tu là chỉ Diệp Sơ Dương, cô không thuộc về bất kì một môn phái huyền thuật nào của nước Z.

Sau khi Diệp Sơ Dương đáp ứng đi theo bọn họ, Cát Trung Thông đương nhiên là vui vẻ muốn đem mọi từ ngữ khích lệ mà bản thân biết được để khen ngợi Diệp Sơ Dương.Cho dù là phải nịnh nọt lấy lòng Diệp Sơ Dương.

Thì cũng không có vấn đề gì cả. Cát Trung Thông mỉm cười, vô cùng hài lòng với kết quả này,còn trên gương mặt lạnh nhạt của Thành Khải Uyên cũng lộ ra nhợt nhạt tươi cười, anh ta lại lần nữa vươn tay, đối với Diệp Sơ Dương nói: “Diệp Cửu thiếu, hy vọng chúng ta hợp tác vui vẻ. Mặc kệ kết quả của trận thi đấu này như thế nào,thì về sau ngài nếu có yêu cầu gì nhờ chúng tôi trợ giúp thì cứ việc nói.”

Để có được lời hứa hổ trợ của Thành Khải Uyên thì nhất định bạn phải trả một cái giá nào đó.

Nhưng anh ta tin tưởng, Diệp Sơ Dương là Cửu Thiếu của Diệp gia nên chỉ sợ cậu ta không hề coi trọng tổ phong thuỷ của bọn họ cho lắm. Hơn nữa người như cậu ta chỉ đem lại lợi ích cho họ thôi,chẳng có tác hại gì cả, về sau nếu có thể tiếp tục hỗ trợ lẫn nhau thì đó chính là việc không còn gì tốt hơn.


Mặc kệ như thế nào, thì quyết định này vẫn có lời.

Nhưng mà, chỉ có mình Thành Khải Uyên nghĩ như vậy.

Diệp Sơ Dương sở dĩ đáp ứng đối phương, tấc nhiên là cũng có những cân nhắc riêng của bản thân.

Nguyên nhân để cô tham gia cái gọi là thi đấu phong thủy này quan trọng nhất vẫn là cô muốn thử thời vận đi gặp người Huyền môn một lần. Nếu có thể gặp được thì đó đương nhiên là kết quả tốt nhất.

Nếu không thể gặp được thì cô cũng thu được chỗ tốt của tổ phong thuỷ. Thấy thế nào thì cũng không có thiệt thòi gì.

Giờ đây trong lòng Diệp Sơ Dương, quyết định này nghĩ như thế nào đều là có lời cả.

Diệp Sơ Dương còn đang nghĩ,thì Thành Khải Uyên lại lần nữa mở miệng:


“Kỳ thật ngoại trừ chuyện này, vẫn còn có một việc tư muốn nhờ Diệp Cửu thiếu ngài hỗ trợ.”

A?

Diệp Sơ Dương tức khắc nhướng mày.

Hoá ra vị đồng chí Thành Khải Uyên này còn có chuyện cầu cô?

Đối với những người tới tìm cô hỗ trợ chỉ cần đối phương không phải một người quá đáng, trên cơ bản Diệp Sơ Dương đều sẽ đáp ứng. Bởi vì cô cần người ta nợ nhân tình của cô để cho bản thân một đường lui.

Về sau xảy ra chuyện gì không ai biết trước được, giờ đây cùng những người này tạo quan hệ tốt bất quá chỉ là tiện tay.

Nghĩ vậy nên Diệp Sơ Dương cũng không do dự nhiều, chỉ gật đầu với người đàn ông trước mắt: “Không biết Thành tiên sinh còn có chuyện gì yêu cầu tôi hỗ trợ? Chỉ cần tôi làm được thì tôi sẽ hỗ trợ.”

Nghe vậy, Thành Khải Uyên tựa hồ thở phào nhẹ nhõm một hơi, anh ta từ trong túi móc ra một khối đồ vật đưa cho Diệp Sơ Dương: “Diệp Cửu thiếu có biết đây là thứ gì?”

Diệp Sơ Dương nhìn vật nhỏ trong lòng bàn tay, mi dài nhếch lên.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui