Nam Thần Quốc Dân, Cửu Thiếu Xin Thỉnh Giáo (Chú Út Tổng Tài Yêu Không Nào)
Diệp Sơ Dương tùy không quen biết với thợ chụp ảnh trước mặt, nhưng từ trước khi bắt đầu chụp, biên kịch đã dặn dò cô rằng không thể đắc tội với người này.
Thế là cô liền mỉm cười với người thanh niên trước mặt: "Đương nhiên là được."
"Vậy hãy cho tôi cách liên hệ với cậu."
"Không vấn đề gì."
***
Sau khi chụp xong hình tạo hình nhân vật, thời gian đã tới ba giờ chiều.
Diệp Sơ Dương nghĩ mai sẽ đi tham gia đoàn làm phim, vì thế cô đặc biệt vào siêu thị mua một ít đồ ăn vặt chuẩn bị trước.
Diệp Sơ Dương xách hai túi đồ ăn đi bước ra khỏi cửa thang máy, ngước mắt lên nhìn thì thấy người đàn ông đang thảnh thơi tựa vào tường.
Trong ấn tượng của Diệp Sơ Dương, Diệp Tu Bạch hình như chỉ thích mặc sơ mi, hôm nay anh ta vẫn ăn vận như bình thường, nhưng không hiểu tại sao, anh ta chỉ đứng tựa tường như vậy thôi mà lại có thể khiến người ta cảm thấy rất quyến rũ.
Diệp Sơ Dương nghĩ, nếu như người đứng đây là một cô gái bình thường, chắc chắn sẽ bước lên bắt chuyện, hoặc nhào thẳng vào lòng anh ta.
Có lẽ là do đã chú ý thấy ánh mắt của Diệp Sơ Dương, người đàn ông từ từ ngẩng đầu lên.
Dưới mái tóc ngắn hơi rối là một đôi mắt phượng lạnh lùng, màu mắt thâm trầm có vài phần sắc bén.
"Chú út, sao chú lại đứng trước cửa nhà cháu?"
Diệp Sơ Dương bước tới trước mặt anh, lông mày nhướng lên, tỏ ra khá băn khoăn.
Cô không biết từ khi nào Diệp Tu Bạch này lại thân thiện tới mức có thể tới chơi nhà cô.
Diệp Sơ Dương khá ngờ vực, ngay sau đó người đàn ông lên tiếng:
"Trả cậu." Dứt lời Diệp Sơ Dương mới nhìn thấy hai chiếc hộp trong tay Diệp Tu Bạch, chính là hai chiếc hộp cô đựng bánh dâu kem ngàn lớp và mousse sữa chua anh đào.
Có điều...
Hộp nhựa dùng một lần này còn mang ra trả cô, có phải quá tiết kiệm rồi không?
Diệp Sơ Dương nghi hoặc liếc nhìn Diệp Tu Bạch.
Trong ấn tượng của cô, Diệp Tu Bạch không phải là người như vậy.
Mặc dù trong lòng vô cùng ngờ vực nhưng thiếu niên vẫn gật đầu, chỉ nói: "Nếu chú út không phiền, giúp cháu ấn mật mã mở cửa, sau đó cầm vào trong. Cháu hết tay cầm rồi."
Cô đi siêu thị mua hai túi đồ ăn vặt, bây giờ tay xách đồ đều đã lằn hết lên, đương nhiên không còn tay nào khác để mở cửa.
"Ừ, mật mã?" Giọng người đàn ông trầm thấp lạnh lùng hỏi.
"0618"
Tay nhấn mật mã của Diệp Tiêu Bạch khẽ dừng lại, ánh mắt nhìn lên người thiếu niên đang cúi đầu nhìn đồ ăn vặt, lập tức trở nên sâu thẳm, u tối. Có điều, chỉ sau chừng nửa giây ngắn ngủi, anh liền tiếp tục nhấn mật mã.
Cửa mở ra, Diệp Sơ Dương bước vào trước, hất văng giày đi, đôi chân trắng ngần đi chân đất trên sàn nhà, nhưng cũng không quên quay đầu nói với người đàn ông: "Dép lê ở trên tủ giày."
Nghe vậy, Diệp Tu Bạch ngẩng đầu lên nhìn.
Trên tủ giày chỉ có một đôi dép lông, màu xám, mũi dép còn có hai chiếc tai mèo.
Anh trầm ngâm một lúc, nhưng cuối cùng vẫn lấy xuống đi vào chân.
Khi Diệp Sơ Dương cất đồ ăn quay lại, nhìn thấy người đàn ông đang nhìn đôi dép lê trầm ngâm suy nghĩ, ánh mắt cô cũng thuận theo ánh mắt anh nhìn xuống...
Chân Diệp Sơ Dương không to, cùng lắm là cỡ 37, vì thế khi cô mua dép lê cũng chỉ mua dép to hơn một số.
Bình thường Diệp Sơ Dương có thể nhét cả bàn chân vào, nhưng Diệp Tu Bạch thì không thể.
Gót chân của Diệp Tu Bạch thừa hết ra ngoài, chật tới mức hai chiếc tai mèo đều dựng ngược lên.
Diệp Tu Bạch lại còn nhích chân khiến hai cái tai mèo càng lắc nhiệt tình.
Diệp Sơ Dương: "..." Bỗng dưng cảm thấy người đàn ông này có phần đáng yêu là cớ làm sao?
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...