Nam Thần Quốc Dân, Cửu Thiếu Xin Thỉnh Giáo (Chú Út Tổng Tài Yêu Không Nào)

Nói xong, cảnh sát đó liền giơ tay làm động tác ra hiệu với Diệp Sơ Dương và Mạt Tử Nghiên.

Diệp Sơ Dương thấy vậy liền kéo tay Mạt Tử Nghiên đi qua một bên.

Tuy nhiên cũng đúng trong lúc này, một bóng người màu đen xuất hiện trên bờ biển. Mấy cảnh sát nhìn thấy người vừa đi ngang qua, bất giác đều cảm thấy rất ngạc nhiên.

Diệp Sơ Dương ngẩng đầu nhìn về phía người đó.

Khi nhìn rõ dáng vẻ của đối phương xong cô liền bật cười.

Thấy thần sắc của Diệp Sơ Dương như vậy, Mạt Tử Nghiên liền chớp chớp mắt nhìn theo cô.

Người đàn ông bước tới trước mặt họ mặc một chiếc áo gió màu đen, gương mặt tuấn mỹ không khiếm khuyết, trên người toát lên khí thế hùng mãn. Trong kí ức của Mạt Tử Nghiên hình như không có sự tồn tại của người này.

Cuối cùng cô chớp chớp mắt hỏi: "Bạn của cậu sao?"

Diệp Sơ Dương nghe xong liền gật đầu, sau đó dùng ngữ khí nửa đùa nửa thật nói một câu: "Bạn gay của Diệp Tu Bạch."


Mạt Tử Nghiên: "..."

Lục Cảnh Hoành vừa hay bước tới trước mặt hai người: "..."

Lục Cảnh Hoành khi nghe thấy sáu chữ "bạn gay của Diệp Tu Bạch" liền dừng lại trầm ngâm một lát, sau đó mới chậm rãi lên tiếng: "Thực ra tôi không muốn dây dưa với Diệp Tu Bạch đâu."

Mặc dù Lục Cảnh Hoành là đàn ông, về phương diện tâm tư không thể nhạy bén bằng các cô gái nhưng anh cũng có thể cảm nhận được người huynh đệ này mỗi lần nhắc tới quan hệ của anh và Diệp Tu bạch đều có chút ít bất bình thường.

Nghe Lục Cảnh Hoành nói vậy, Diệp Sơ Dương chớp chớp mắt, ánh mắt ánh lên nụ cười vô cùng chân thực: "Lục Nhị gia sao lại tới đây vậy?"

Nói thực lòng khi nhìn thấy Lục Cảnh Hoành, Diệp Sơ Dương thực sự rất bất ngờ.

Lục Cảnh Hoành nghe vậy chỉ xua tay lên tiếng: "Lúc này hai người ở nước L, xảy ra chuyện đương nhiên tôi phải tới xem thế nào rồi."

Mặc dù Mạt Tử Nghiên không quen với Lục Cảnh Hoành nhưng quan hệ của Lục Cảnh Hoành và Mạt Đình Xuyên khá là thân thiết.

Bây giờ không chỉ có một mình Diệp Sơ Dương, ngay cả Mạt Tử Nghiên cũng xảy ra chuyện ở đây, anh là chủ nhà nếu như không tới xem thế nào thì đâu có được.


Có điều ngay sau đó nhìn thấy Diệp Sơ Dương hơi nhướng mày, Lục Cảnh Hoành liền xoa mũi, nói thực: "Chú út của cậu gọi điện cho tôi nói rằng cậu ở bên này xảy ra chuyện. Bây giờ anh ta vẫn còn đang ở nước Z không qua kịp được nên bảo tôi tới coi thế nào."

Diệp Sơ Dương nghe vậy mới gật đầu.

"Đợi lát về rồi nói cụ thể tình hình ở đây cho anh biết. Cho tôi mượn điện thoại trước, tôi gọi điện cho chú ấy." Diệp Sơ Dương nói.

Còn "chú ấy" ở đây là chỉ ai, hai người có mặt đều biết rất rõ.

Lục Cảnh Hoành không hề do dự, anh lập tức đưa điện thoại cho Diệp Sơ Dương.

Mười phút sau, Diệp Sơ Dương cầm điện thoại mặt không cảm xúc trả lại cho Lục Cảnh Hoành, khi nhìn thấy ánh mắt của đối phương, cô tiếp tục mặt không cảm xúc trả lời: "Không gọi được."

Lục Cảnh Hoành: "Chắc là đang trên máy bay."

Dù sao thì Lục Cảnh Hoành và Diệp Tu Bạch thân nhau lâu vậy, cũng khá hiểu tính cách của Diệp Tu Bạch.

Địa vị của Diệp Sơ Dương trong lòng Diệp Tu Bạch thế nào, anh biết rất rõ.

Bây giờ Diệp Sơ Dương gặp phải việc này, nếu như Diệp Tu Bạch vẫn có thể bình chân như vại đợi ở nước Z mới là việc lạ.

Sau khi nghe Lục Cảnh Hoành nói vậy, Diệp Sơ Dương cũng chỉ ừ một tiếng sau đó đưa điện thoại cho Mạt Tử Nghiên.

Thấy vậy Mạt Tử Nghiên chỉ xua tay: "Tôi không cần."


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui