Nam Thần Quốc Dân, Cửu Thiếu Xin Thỉnh Giáo (Chú Út Tổng Tài Yêu Không Nào)
Chú ý tới động tác của Mạt lão, Diệp Sơ Dương liền nhìn theo Mạt lão, sau đó liền nhìn thấy người đàn ông đứng bên cạnh ông.
Người đàn ông này nhìn cũng tầm ba mươi tuổi, gương mặt tuấn tú. Sau khi nhìn thấy ánh mắt của Diệp Sơ Dơng, anh liền liếc nhìn đối phương bằng ánh mắt vô cùng kì quái, sau đó lấy điện thoại ra.
"Diệp cửu thiếu, đây là cách liên hệ với nhị tiểu thư." Anh nói xong liền nhìn thấy ánh mắt ngây ngô của Diên Sơ Dương, bối rối hắng giọng một tiếng: "Là số QQ."
Diệp Sơ Dương: "... Nhị tiểu thư nhà các người đúng là rất theo kịp trào lưu."
Nói xong câu này, Diệp Sơ Dương đành chấp nhận số phận lưu lại số QQ này, rầu rĩ vừa thở dài vừa thêm số QQ dưới ánh mắt Diệp lão.
Cuối cùng sau khi nhìn thấy mấy chữ "yêu cầu đã được gửi đi", Diệp Sơ Dương liền đưa điện thoại ra trước mặt Diệp lão, buồn bã hỏi: "Ông, như vậy có được không?"
"Ừm." Diệp lão khá lạnh lùng ừ một tiếng, sau đó xua tay về phía Diệp Sơ Dương, ra hiệu đối phương có thể đi rồi.
Diệp Sơ Dương: "..."
Nói thực lão, bản lĩnh qua cầu rút ván của Diệp lão đúng là rất lợi hại.
Nghĩ tới đây Diệp Sơ Dương cũng chỉ biết thở dài, sau đó kéo tay áo của người đàn ông bên cạnh. Diệp Tu Bạch chú ý tới hành động của thằng nhóc nhà mình liền mỉm cười, sau đó liếc mắt ra hiệu cho cô hãy bình tĩnh.
Vài phút sau, hai người đứng ở hành lang.
Diệp Tu Bạch nhìn dáng vẻ muộn phiền của thiếu niên, bất giác cảm thấy buồn cười.
Diệp Tu Bạch thấy vậy giận dỗi liếc nhìn anh, có đôi chút xót ruột: "Tại sao chú còn cười vui vẻ như vậy được chứ? Ông đang muốn tác hợp cho cháu với nhị tiểu thư nhà họ Mạt đấy!"
Diệp Tu Bạch nghe vậy cũng không phí lời thêm, lên tiếng nói: "Lo gì chứ, Mạt Tử Nghiên có bạn trai rồi."
Diệp Sơ Dương: "..." Á đù.
Diệp Sơ Dương sau khi nghe Diệp Tu Bạch nói xong liền vô cùng ngờ vực.
Ồ.
Nghĩ vậy liền cảm thấy hai người họ dường như rất tâm ý tương thông.
Hơn nữa nếu như cô không đoán nhầm, Mạt Tử Nghiên chắc cũng không muốn cho số wechat, vì thế mới cho số QQ. Kết quả không ngờ hai người họ suy nghĩ giống nhau tới vậy.
Nghĩ tới đây, biểu cảm của Diệp Sơ Dương liền trở nên kì quái.
Diệp Tu Bạch rất hiểu cô, thấy cô có biểu cảm đó liền biết trong lòng cô đang nghĩ gì, anh trầm ngâm một lát, cuối cùng lên tiếng: "Bên Mạt Tử Nghiên không cần lo lắng, hãy cứ để hai ông vui vẻ một chút."
"Ồ." Diệp Sơ Dương đáp một tiếng, sau đó không biết cô nghĩ tới điều gì liền giơ tay xoa mặt: "Nhưng cháu đẹp trai thế này, nhỡ Mạt Tử Nghiên nhìn thấy cháu xong liền thích cháu thì biết phải làm sao?"
Diệp Tu Bạch: "..." Sao mặt dày thế không biết?
Anh bất lực giơ tay chống trán, ánh mắt ánh lên vẻ buồn cười và bó tay.
Sau đó Diệp Sơ Dương liền nghe thấy đối phương nói: "Nhìn thấy người đàn ông đứng bên cạnh Mạt lão vừa rồi không? Phó tướng của Mạt Đình Xuyên, đồng thời cũng là bạn gái của Mạt Tử Nghiên. Vì thế mới nói cô ấy không thích kiểu người như cậu đâu. Cậu yên tâm đi."
Tròn mắt nghe xong những gì Diệp Tu Bạch nói, Diệp Sơ Dương cảm thấy có lẽ đây là lần chú út nhà mình nói nhiều nhất thời gian gần đây.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...