Nam Thần Quốc Dân, Cửu Thiếu Xin Thỉnh Giáo (Chú Út Tổng Tài Yêu Không Nào)
Mặc dù Diệp Sơ Dương không có ý định không hỏi mà lấy nhưng xem qua thì vẫn cần phải xem.
Cô liền mở bao tải ở gần mình ra thì nhìn thấy một bao tải tỏi.
Diệp Sơ Dương: "..."
Ồ, tương truyền tỏi cũng có thể đuổi ma.
Sau đó cô lại mở một bao tải khác, là súng.
Diệp Sơ Dương: "..." Buôn lậu vũ khí thế này có phải là phạm pháp không?
Thiếu niên trầm ngâm vài giây, sau cùng liền kìm nén lòng hiếu kì của mình xuống, từ bỏ ý định mở các bao tải khác.
Vài phút sau, cầu thang bằng gỗ truyền tới tiếng bước chân nghe có vẻ vô cùng gấp gáp.
Khi Diệp Sơ Dương quay đầu lại nhìn thấy anh Chu cũng xuất hiện ở đầu cầu thang. Bắt gặp ánh mắt của Diệp Sơ Dương, anh ta lập tức tóe miệng cười rạng rỡ nhìn Diệp Sơ Dương.
Sau đó, sau lưng anh từ từ nhô ra một cái đầu nhỏ bé.
Em trai của anh Chu nhìn có vẻ là một đứa bé chừng mười tuổi, gầy gò giống như Vu Thư Á, tướng mạo rất thanh tú, đặc biệt là đôi mắt như thể biết nói.
Anh Chu kéo em trai ra khỏi sau lưng mình, sau đó cười tít mắt nói: "Người anh em, đây chính là em trai tôi, tên là Chu Tử An, cậu có thể gọi nó là em Chu."
Em Chu...
Anh nghiêm túc đấy chứ?
Diệp Sơ Dương nghe xong hai từ này, biểu cảm trên mặt đúng là rất mụ mị.
Cuối cùng, cô vẫn bước tới trước mặt Chu Tử An, sau đó giơ tay ra cười nói: "Chào cậu, tôi là Diệp Sơ Dương. Anh trai cậu nói rằng cậu thích vẽ bùa."
"Thích ạ." Giọng Chu Tử An rất nhỏ, người thì vẫn nấp sau lưng anh Chu, lúc này chắc vì đứng trước Diệp Sơ Dương nên thực sự quá căng thẳng, hai tay cứ túm chặt lấy áo anh trai mình.
Nghe Chu Tử An nói vậy, Diệp Sơ Dương bèn gật đầu sau đó bật cười nhìn anh Chu ở bên cạnh hỏi: "Có thể để chúng tôi nói chuyện riêng một lát không?"
"Đương nhiên là được." Anh Chu nói sau đó giơ tay vỗ nhẹ lên đầu em trai mình, khẽ khàng an ủi vài câu sau đó mới giao cậu bé cho Diệp Sơ Dương, một mình đi xuống lầu.
Thấy vậy, Diệp Sơ Dương liền tiến sát lại gần Chu Tử Dương hơn một chút.
***
Sau nửa tiếng đồng hồ, Diệp Sơ Dương dắt theo Chu Tử An bước xuống khỏi tầng hai.
Mặc dù anh Chu nghe theo lời DIệp Sơ Dương bước xuống khỏi tầng hai để lại không gian yên tĩnh cho hai người có thể nói chuyện nhưng trong thời gian này ánh mắt và sự chú ý của anh đều dồn hết lên tầng trên.
Chỉ sợ cậu em trai đáng yêu nhà mình bị Diệp Sơ Dương làm gì đó.
Có điều cũng may thấy Diệp Sơ Dương vẻ mặt ôn hòa dắt tay em trai mình xuống lầu, anh Chu liền âm thầm thở phào yên lòng.
Sau khi trả lại Chu Tử An về bên anh Chu, Diệp Sơ Dương liền nói: "Sau này có thời gian tôi sẽ tới dạy cậu nhóc. Có điều bản thân tôi là một diễn viên, đôi khi đi đóng phim một thời gian dài không gặp được ai, tới khi đó tôi sẽ gọi video để dạy."
"A, không vấn đề gì. Vậy thêm wechat nhé!"
Diệp Sơ Dương: "... Được."
Cuối cùng, Diệp Sơ Dương nhìn thấy anh Chu tâm trạng vô cùng hưng phấn xách hẳn hai bao tải to tướng bước xuống từ tầng hai và vứt tới trước mặt Diệp Sơ Dương, mặt cô lập tức đần thộn.
"Anh..." Diệp Sơ Dương vừa mới kịp nói ra một từ thì liền thấy đối phương xua tay: "Diệp huynh đệ, bây giờ cậu đã là sư phụ của Tử An rồi, đừng khách sáo với tôi. Dùng hết lại nói với tôi, tôi sẽ chuẩn bị sẵn cho cậu."
Diệp Sơ Dương: "..."
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...