Nam Thần Quốc Dân, Cửu Thiếu Xin Thỉnh Giáo (Chú Út Tổng Tài Yêu Không Nào)
Nghe Mạt Đình Xuyên nói vậy, Diệp Sơ Dương cũng chỉ hơi sững người, không hề tỏ ra quá bất ngờ.
Chắc nếu như không phải vì lúc trước Thịnh Minh tiết lộ ra, trước đây khi Diệp Sơ Dương giải quyết vấn đề pháo đài sát của khách sạn Thịnh Thế, người của tổ phong thủy đã tìm tới nơi rồi.
Điểm này Diệp Sơ Dương biết rất rõ.
Vì thế sau khi nghe Mạt Đình Xuyên nói vậy, Diệp Sơ Dương cũng không có cảm ứng gì đặc biệt phản cảm.
Cô gật đầu với người đàn ông đang lái xe, sau đó liền dựa vào vai Diệp Tu Bạch nhắm mắt dưỡng thần.
Thấy vậy Mạt Đình Xuyên liền nhướng mày.
Anh quen biết với Diệp Tu Bạch nhiều năm như vậy, hai người vừa là bạn vừa là đối tác. Anh cho rằng mình cũng khá hiểu Diệp Tu Bạch, kết quả không ngờ gã này không thích phụ nữ lại đi thích đàn ông.
Hơn nữa người đàn ông mà gã ta thích lại là thằng nhóc nhà gã.
Đúng thật là...
Một lời khó nói hết.
Mạt Đình Xuyên nheo mắt thầm chửi Diệp Tu Bạch là cầm thú xong mới bắt đầu an tâm lái xe.
Lúc này Diệp Tu Bạch đương nhiên không biết rằng Mạt Đình Xuyên đang chửi thầm mình, anh chỉ biết thằng nhóc nhà mình đang dựa trên vai mình nhắm mắt ngủ thực sự rất đáng yêu.
***
Chiếc Hummer quân dụng nhanh chóng tới gần pháo đài.
Pháo đài này của thành phố W từ khi di chuyển tới đây đều được rất nhiều người chú ý tới, đặc biệt là sau khi xuất hiện luồng ánh sáng đỏ kì dị kia.
Một tháng gần đây, người của chính phủ bỗng nhiên bắt đầu trồng các loại cây và hoa quanh pháo đài, cứ như thể muốn làm một hoa viên ở đây vậy.
Điều này càng khiến cư dân thành phố mắt tròn mặt dẹt, muốn xem xem tình hình nơi này rốt cuộc ra sao.
Nhưng kết quả cuối cùng khiến người dân thích xem náo nhiệt vô cùng thất vọng.
Vì một tháng trước, người của quân đội đã phong tỏa kín nơi này, ngoài những người phụ trách trồng cây ra thì gần như không ai có thể vào được.
Đương nhiên hôm nay có thêm Diệp Sơ Dương và Diệp Tu Bạch nữa.
Diệp Sơ Dương khi xuống xe liền nhìn ngay thấy cảnh sắc trước mặt.
Không nói ngoa, đúng là có thể coi là cảnh đẹp mỹ lệ.
Từng hàng cây đứng thẳng tắp một bên, dưới chân là bãi cỏ và các loài hoa không rõ tên. Nếu như Diệp Sơ Dương không phải là người biết rõ nội tình e rằng sẽ giống như cư dân thành phố W tưởng rằng nơi này đang làm một hoa viên.
Mạt Đình Xuyên thấy Diệp Sơ Dương cứ nhìn đám hoa cỏ trước mắt, nghĩ một lát liền lên tiếng giải thích: "Người của chính phủ sau khi biết về việc của Lương Thanh Bình dường như cũng cảm thấy xấu hổ, vì thế bắt đầu toàn lực cứu vớt."
Nói ra cũng thật mỉa mai.
Mới đầu các thầy phong thủy của tổ phong thủy chính phủ sau khi biết được quyết định của Diệp Sơ Dương, người nào người nấy đều nhao nhao lên...
Nói rằng phương pháp trồng hoa, di dời tượng Khổng Tử sao có thể giải quyết được vấn đề của thành phố W, có người còn nói Diệp Sơ Dương nhất định là một kẻ lừa đảo.
Đối với những ý kiến dở hơi đó, Mạt Đình Xuyên khi ấy cũng chỉ cười nhạt một tiếng, sau cùng liền mặt không cảm xúc hỏi lại: "Vậy cho hỏi các người có cách nào không? Nếu như các người có cách giải quyết vấn đề phong thủy của thành phố W, ông đây sẽ làm theo các người nói. Không có cách gì thì đừng đứng đó mà lảm nhảm."
Chỉ một câu nói vậy thôi lập tức khiến các thầy phong thủy im bặt.
Đúng như Mạt Đình xuyên nói, họ quả thực không có cách nào cả.
Cũng chính vì thế, họ mới càng không tin một đứa nhóc mới chỉ mười mấy tuổi có thể giải quyết được vấn đề này.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...