Nam Thần Quốc Dân, Cửu Thiếu Xin Thỉnh Giáo (Chú Út Tổng Tài Yêu Không Nào)
Năm xưa, Lương Thanh Bình gia nhập Huyền Môn, vì có thiên phú xuất sắc nên được tam trưởng lão nhận làm đệ tử.
Tam trưởng lão rất hài lòng về Lương Thanh Bình, việc gì cũng dẫn ông ta đi theo.
Cho tới một tối nọ, tam trưởng lão đang nằm ngủ thì thấp thoáng nghe được âm thanh gì đó vọng từ sân sau vào, vì sân sau là nơi nghỉ ngơi của đệ tử Huyền Môn nên ông rất lo lắng, lập tức trở dậy đi kiểm tra.
Không thấy gì không biết, vừa thấy suýt chút nữa tam trưởng lão sợ chết khiếp.
Lương Thanh Bình đứng trong bóng tối, dùng ánh sao tập trung sát khí, bày một sát trận.
Giữa sát trận là sư huynh đệ của Lương Thanh Bình.
Việc này sau đó đã gây chấn động trong Huyền Môn, tam trưởng lão khi đó cũng vì thực sự yêu mến Lương Thanh Bình, muốn giữ ông ta lại nhưng Lương Thanh Bình vẫn tiếp tục ngựa quen đường cũ, giết luôn tam trưởng lão.
Từ đó về sau, Huyền Môn không còn có Lương Thanh Bình nữa.
Lương Thanh Bình liền gia nhập Huyết Nhẫn Giáo.
"Sự việc đại khái là vậy. Huyết Nhẫn Giáo cũng biết được một số bí mật của Huyền Môn, vì Lương Thanh Bình đã tiết lộ bí mật." Diệp Sơ Dương thần sắc thản nhiên nói, "Hơn nữa, Huyết Nhẫn Giáo thường thích tế sống, nếu như tôi không đoán sai, Lương Thanh Bình có lẽ muốn lợi dùng thứ bên dưới pháo đài để tế sống cả thành phố W!"
Nghe thiếu niên thờ ơ nói ra tất cả những điều đó, bây giờ Mạt Đình Xuyên lại càng trở nên băn khoăn.
Nếu như trước đây anh còn nghi ngờ đôi chút về lời Diệp Sơ Dương nói vậy thì bây giờ anh đã hoàn toàn nghiêng về phía Diệp Sơ Dương.
Vì Diệp Sơ Dương nhìn có vẻ vô cùng hiểu về Lương Thanh Bình.
Hơn nữa điều quan trọng hơn cả là, Lương Thanh Bình cũng là người anh nhắc tới trước.
Sau một hồi trầm ngâm, Mạt Đình Xuyên cuối cùng đành lên tiếng hỏi: "Vậy Diệp Cửu thiếu cho rằng chúng tôi nên làm gì?"
Mạt Đình Xuyên hỏi vậy rõ ràng là thỏa hiệp.
Thiếu niên chớp chớp mắt, xoa cằm sau đó nói: "Phía Lương Thanh Bình là thế nào chỉ có thể dựa vào các anh đi điều tra thôi. Ngoài ra, nếu như có thể, tôi muốn hỏi chính phủ hoặc quân đội của các anh có chuyên gia trộm mộ nào không? Giúp tôi cạy nắp quan tài bên dưới."
Diệp Tu Bạch: "..." Thằng nhóc nhà anh vẫn chăm chăm nhớ tới việc cạy nắp quan tài sao?
Anh cạn lời chống trán.
Tâm trạng của Mạt Đình Xuyên lúc này cũng tương tự Diệp Tu Bạch.
Anh lặng lẽ một lát sau đó lên tiếng nói: "Diệp Cửu thiếu, trộm mộ là phạm pháp!"
"Tôi biết, bình thường lẽ nào các anh không bắt đám trộm mộ đó sao? Thiên Diện cũng được mà. Gã đó chẳng phải cũng từng trộm một ngôi cổ mộ của thành phố S đó sao?"
Mạt Đình Xuyên: "..."
Diệp Tu Bạch: "..."
Diệp Sơ Dương chẳng qua chỉ là có sao nói vậy nhưng hai từ "Thiên Diện" được nói ra từ miệng cô thực sự khiến Diệp Tu Bạch và Mạt Đình Xuyên giật mình.
Trầm ngâm một lát Diệp Tu Bạch mới hỏi: "Cậu quen thân với Thiên Diện?"
Diệp Sơ Dương nhắm mắt nói bừa: "Không thân, nhưng tôi biết Thiên Diện và Mạt thiếu tướng chắc là rất thân quen? Tôi đã nghe chuyện yêu hận tình thù của hai người ở chỗ Lục Nhị gia."
Mạt Đình Xuyên: "Lục Cảnh Hoành? Đồ lắm mồm!"
Anh mặt không cảm xúc nói ra sáu từ sau đó đứng dậy khỏi sofa: "Tôi biết rồi, tôi sẽ cho người điều tra Lương Thanh Bình. Còn về người cạy nắp quan tài, Diệp Cửu thiếu không cần nóng vội, trong hai ngày này nhất định sẽ cử một người chuyên nghiệp tới cho cậu."
Nghe vậy Diệp Sơ Dương liền nhướng mày gật đầu.
"Nếu Mạt thiếu tướng đã tin tôi như vậy, tôi cũng sẽ không để Mạt thiếu tướng thất vọng, làm phiền Mạt thiếu tướng rồi." Diệp Sơ Dương cám ơn nói.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...