Nam Thần Quốc Dân, Cửu Thiếu Xin Thỉnh Giáo (Chú Út Tổng Tài Yêu Không Nào)
"Vì thế, tại sao cậu lại biết rõ ràng như vậy? Theo tôi được biết, người như Diệp Cửu thiếu câu căn bản không thể biết Huyền Môn là gì."
Vấn đề này của Mạt Đình Xuyên hỏi rất sắc bén.
Nhưng cho dù là vấn đề sắc bén thế nào đi nữa cũng sẽ phải đổ vỡ trước mặt Diệp Cửu thiếu tâm trạng đang không mấy tươi đẹp.
Chỉ thấy Diệp Cửu thiếu sau khi nghe xong câu hỏi này liền trầm ngâm một lát, sau đó chậm rãi lên tiếng: "Tôi không nói với anh chắc cũng không có hậu quả gì nghiêm trọng đâu nhỉ?"
Mạt Đình Xuyên: "..."
Mạt thiếu tướng bình thường hô phong hoán vũ trong quân đội lần đầu tiên bị một thằng nhóc mới mười mấy tuổi chặn họng khiến cho cạn lời.
Cuối cùng anh liền nhìn người đàn ông bên cạnh thiếu niên, sắc mặt lạnh lùng nói: "Cậu gọi tôi tới đây và cứ để mặc tôi vậy sao?"
Mặc dù giọng nói vô cùng lạnh lùng cứng nhắc nhưng không hiểu tại sao Diệp Sơ Dương có thể nghe được đôi chút bất mãn và tủi thân trong đó.
Ờ, là cô nghe ra, có thể là nghe lộn.
Nhưng điều này không quan trọng.
Quan trọng là Mạt Đình Xuyên nghĩ thế nào về vấn đề của Lương Thanh Bình.
Sau khi Mạt Đình Xuyên dứt lời, Diệp Tu Bạch chỉ thờ ơ nhướng mày, nhả ra hai chữ: "Bình tĩnh."
Mạt Đình Xuyên: "..." Bình tĩnh cái mẹ gì, ông đây bây giờ rất muốn xử thằng nhóc này.
Khóe mắt Mạt Đình Xuyên khẽ co giật, anh hít một hơi thật sau sau đó mời trậm giọng lên tiếng: "Diệp Cửu thiếu, cậu phải cho tôi một lí do khiến tôi tin cậu, hơn nữa tôi tin với địa vị của đại sư Lương Thanh Bình trong chính phủ, chắc sẽ không ai tin cậu đâu."
Diệp Sơ Dương nghe vậy liền gật đầu.
Cô chống má, tay còn lại lắc qua lắc lại trước mặt anh: "Thứ nhất, bỏ hai từ đại sư trong từ đại sư Lương Thanh Bình đi, nghe rất ngứa tai. Thứ hai, với mối quan hệ thân mật của anh và gã bên cạnh tôi, tôi tin tôi cũng không thể gạt anh phải không nào? Thứ ba, điều cần nói tôi đã nói rồi, tin hay không là việc của các người. Nhân quả luân hồi tức là nếu như các người không nhanh chóng ngăn cản Lương Thanh Bình, tôi tin rằng, kết quả sẽ là điều các người không muốn thấy đâu."
Nói tới đây, thái độ của Diệp Sơ Dương cũng đã biểu đạt rất rõ ràng.
Nếu không phải cô vô tình bị kéo vào trong cuộc nhân quả luân hồi này cô tuyệt đối sẽ không đi lo chuyện bao đồng đâu.
Lúc này cô cũng không thể nói ra sự thật rằng mình là môn chủ Diệp Sơ của Huyền Môn.
Tin rằng điều này đối với Mạt Đình Xuyên mà nói mới là lời nói dối lớn nhất.
Toàn bộ những điều Diệp Sơ Dương nói đều lọt vào tai Mạt Đình Xuyên, lúc này anh vô cùng băn khoăn.
Đúng như Diệp Sơ Dương nói, với quan hệ của anh và Diệp Tu Bạch, Diệp Sơ Dương sẽ không gạt anh.
Chỉ có điều việc này rất quan trọng...
Anh lặng lẽ suy nghĩ, ánh mắt dường như có thâm ý thoáng qua, sau cùng anh nói: "Diệp Cửu thiếu có thể nói với tôi sơ qua về Lương Thanh Bình không?"
Diệp Sơ Dương nghe vậy có chút ngạc nhiên nhướng mày: "Anh muốn nghe gì? Sự tích của Lương Thanh Bình?"
"Tùy cậu!"
"Lương Thanh Bình năm nay chắc khoảng sáu mươi tuổi, điểm nổi bật nhất ở bên ngoài của ông ta chính là đôi mắt, mắt phải của ông ta có hai đồng tử đúng không?"
Diệp Sơ Dương tin rằng Mạt Đình Xuyên chắc chắn biết điểm này.
Quả nhiên, sau khi nghe cô nói vậy, đồng tử của Mạt Đình Xuyên liền co lại.
"Vậy thì tiện đây tôi cũng nói luôn cho anh biết nguồn gốc của hai đồng tử đó." Diệp Sơ Dương khinh miệt phì cười: "Không thể phủ nhận rằng, trình độ trong lĩnh vực phong thủy của Mạt Đình Xuyên rất lợi hại, năm xưa tam trưởng lão của Huyền Môn cũng đúng là định bồi dưỡng ông ta trở thành người kế thừa mình, cho tới một ngày tam trưởng lão phát hiện ra một việc."
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...