Nam Thần Quốc Dân, Cửu Thiếu Xin Thỉnh Giáo (Chú Út Tổng Tài Yêu Không Nào)
"Sao?" Anh cúi đầu nhìn thiếu niên, chỉ thấy thiếu niên đang chăm chú nhìn ấn ký kia một hồi lâu cũng không nói gì.
Thời gian từng giây từng phút trôi qua, thiếu niên chậm rãi thu lại ánh mắt từ ấn ký nọ, sau đó lại đảo mắt nhìn khắp lượt căn phòng.
Một lát sau thiếu niên mới nhìn Diệp Tu Bạch nhướng mày hỏi: "Chú có biết Thành Thống Vạn không?"
"Hách Liên Bột Bột?"
Bất ngờ nghe thấy ba từ "Thành Thống Vạn", lại nhớ tới hai từ "Hách Liên" mà Diệp Sơ Dương vừa buột miệng nói ra, Diệp Tu Bạch lập tức hiểu ngay.
Chỉ có điều.
Chiếc ngai vàng này có khắc ấn ký "Hách Liên".
Anh còn đang ngẫm nghĩ thì Diệp Sơ Dương lên tiếng.
"Nếu như cháu đoán không nhầm thì nơi này chính xây dựng mô phỏng theo hoàng cung Hách Liên. Mọi thứ ở đây đều là của hoàng thất Hách Liên, chỉ có người trong quan tài là không phải."
Vừa nói thiếu niên vừa đi tới bên cạnh quan tài.
Bàn tay đeo găng tay lướt nhẹ trên chiếc quan tài nhìn vô cũng cũ kỹ, cô khẽ nheo đôi mắt đào hoa hẹp dài lại, sau cùng không biết nghĩ ra điều gì, đôi môi đỏ mọng hơi cong lên.
Cô khẽ mỉm cười: "Xem ra người đề nghị di dời pháo đài tới đây không có ý đồ gì tốt đẹp."
Thực ra đâu phải chỉ không có ý đồ tốt đẹp, rõ ràng là muốn đảo lộn thế cục hiện tại của nước Z.
"Chúng ta ra ngoài rồi nói!" Thiếu niên ngước mắt nhìn về phía người đàn ông.
Diệp Tu Bạch nghe vậy liền gật đầu.
Vài phút sau hai người liền rời khỏi cái nơi giống như mộ huyệt dưới lòng đất đó để trở về khách sạn.
Diệp Sơ Dương ngồi xếp bằng trên sofa, tay chống cằm chậm rãi nói: "Vừa nãy cháu quan sát qua vị trí đặt quan tài, phát hiện vị trí đó rất đặc biệt."
Hoàng đế trước kia khi xây lăng mộ cho mình đều lựa chọn vị trí là đế đô của thời đó để hoàng quyền mãi bền vững.
Thành phố W từng là đế đô của hoàng triều Hách Liên.
Cỗ quan tài không thuộc hoàng tộc Hách Liên kia được đặt dưới lòng đất thành phố Z, một là sẽ xung đột với bố cục phong thủy mà hoàng tộc Hách Liên để lại, hai cũng là khiêu khích.
Dù sao bố cục dưới lòng đất vừa rồi căn bản chính là hình dáng của hoàng cung Hách Liên, trong đại điện có đặt một cỗ quan tài không phải người họ Hách Liên là có ý gì?
Rõ ràng là không có ý đồ tốt.
Hơn nữa điểm mấu chốt là, hướng của cỗ quan tài đó nếu nhìn bằng thuật kỳ môn độn giáp thì hướng đó đối diện với cửa tử.
Cửa tử luôn là cửa dữ nhất, vốn dĩ trong quan tài là người chết, nhìn dáng vẻ của quan tài chắc người chết cũng là một cái xác dữ, xác dữ đối diện với cửa tử dữ nhất.
Đó là tiết tấu muốn nổ tung.
Diệp Sơ Dương nghĩ tới đây bất giác tặc lưỡi.
Người đàn ông ngồi bên cạnh thiếu niên trên sofa nghe thiếu niên nói vậy, cuối cùng cũng lên tiếng hỏi: "Có cần thông báo cho người của chính phủ không?"
Diệp Sơ Dương nghe vậy vội vàng lắc đầu: "Pháo đài này vốn là người của chính phủ di dời tới, điều đó chứng tỏ bọn họ cũng biết dưới lòng đất có vấn đề. Chúng ta không nên đánh rắn động cỏ."
"Gần đây Mạt Đình Xuyên ở thành phố W, có thể thông báo cho anh ta." Diệp Tu Bạch nói.
Nếu như không thể thông báo cho người của chính phủ vậy thì thông báo cho người của quân đội. Dù sao thì khắp nước Z này cũng chỉ có người của quân đội dám tham gia vào việc của chính phủ.
Bất ngờ nghe thấy ba chữ Mạt Đình Xuyên, Diệp Sơ Dương liền nhớ tới Thiên Diện gặp ở nước L.
Theo như cách nói của Lục Cảnh Hoành, Mạt Đình Xuyên chắc cũng đang truy bắt Thiên Diện.
Bây giờ Mạt Đình Xuyên lại ở thành phố W, có khi nào Thiên Diện cũng đang ở thành phố W.
Nghĩ tới dáng vẻ trơ tráo của Thiên Diện, khóe miệng Diệp Sơ Dương không kìm được co giật một cái.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...