Nam Thần Quốc Dân, Cửu Thiếu Xin Thỉnh Giáo (Chú Út Tổng Tài Yêu Không Nào)
Nghe vậy, Diệp Tu Bạch trầm tư một hồi rồi mở lời: “Ngoại trừ việc thích tôi ra.”
Diệp Sơ Dương: “……”
Quả không hổ là Diệp Tam gia, da mặt đúng không phải là dày ở mức bình thường.
Cô lại ngước mắt lên trời ngao ngán: “Chú đi hỏi quần chúng xem Alice có đẹp không? Tuyệt đối đều bảo đẹp. Vì vậy nên người thẩm mỹ có vấn đề là chú đấy, tất nhiên, việc nhắm tới cháu là ngoại lệ.”
Diệp Tu Bạch: “…..”
Đột nhiên anh cảm thấy cuộc đối thoại giữa hai người họ giống như là hai người có vấn đề về thần kinh vậy.
Người đàn ông nhìn cô rồi thở dài một tiếng.
Diệp Sơ Dương bị ánh mắt thâm trầm ấy của Diệp Tu Bạch nhìn chằm chằm khiến cô có chút ngượng nghịu sờ sờ lên mũi mình. Ngay sau đó cô liền ôm lấy cánh tay của đối phương rồi an ủi nói: “Thôi được rồi, đừng giận nữa mà. Chú vẫn còn chưa nghe một câu thật lòng nữa đây này.”
“Vậy nói thật là gì?”
“Nói thật chính là cô ấy không đẹp bằng chú.” Diệp Sơ Dương chớp chớp mắt nói.
Vậy nên, nguyên một câu này nối lại đại khái là Alice trông rất đẹp nhưng dẫu có đẹp như nào đi chăng nữa thì cũng không bì được với Diệp Tu Bạch.
Diệp Tu Bạch: “……”
Bản lĩnh nói những lời tình tứ của tên nhóc con nhà anh thật sự là vô cùng lợi hại.
*
Diệp Sơ Dương sau khi thuận lợi vuốt ve được vị đại thần nào đó đang lên cơn giận dữ xong liền kéo người đàn ông ấy đi ăn cơm.
Vẫn như lệ cũ, sau khi Diệp Sơ Dương cho mình no nê xong thì cô mới về khách sạn nấu cơm cho chú út nhà mình.
Tối hôm ấy, Diệp Sơ Dương giống như một chú mèo, lười nhác nằm trên giường.
Cô xoay người lại mở điện thoại ra.
“Nhóm chat trên wechat của đoàn làm phim “Hồi Sinh” update tin nhắn mới liên tục, Diệp Sơ Dương vừa vào xem thì ngập màn hình là hồng bao, hơn nữa còn là những hồng bao cực khủng.
Cô chậm rãi click vào từng cái một, không ngờ thu hoạch được tận mấy chục nghìn tệ.
Dù gì thì phòng vé của “Hồi Sinh” quả thực rất hot, mới được có mười ngày mà phòng vé đã thu về được hơn một tỷ tệ rồi. Quả thực nó khiến cho Từ Đại Lực cảm kích chết đi được.
Diệp Sơ Dương buồn cười lắc lắc đầu rồi theo thói quen, cô lướt weibo.
Kết quả là, lướt một hồi cô lướt tới một tin về thành phố W.
Vẫn là vấn đề về tòa pháo đài đó.
Sau vài ngày, dân chúng của thành phố W lại nhìn thấy ánh sáng màu đỏ vút lên trời. Hơn nữa là ánh sáng đỏ lần này còn rõ hơn cả lần trước.
Diệp Sơ Dương trầm mặc nhìn luồng sáng đỏ này, cô cảm thấy đầu mình bỗng đau nhức.
Xem ra người của chính phủ dường như không có hành động gì. Hoặc giả là chỉ có một vài hành động nhỏ bé không đáng kể.
Cô liếm lấy bờ môi đang có chút khô khốc của mình, trong lòng thầm nghĩ sau khi quay về vẫn phải đi một chuyến xem rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì.
*
Một tuần sau đó, Diệp Sơ Dương và Alice hợp tác rất ăn ý, vì vậy mà nội dung quảng cáo nhanh chóng được quay xong.
Vào ngày quay cuối cùng, Alice bước tới bên cạnh cậu thiếu niên, cô ta không kìm được hỏi: “Ngày nào anh ta cũng bám lấy cậu, cậu không cảm thấy phiền phức sao? Nếu đổi lại là tôi, có một người đàn ông suốt ngày lẽo đẽo theo sau mình như vậy thì tôi sẽ dùng giày cao gót phế luôn anh ta.”
Diệp Sơ Dương: “……..” Đột nhiên cô thấy thân dưới lạnh toát.
Khóe miệng của cậu thiếu niên bất giác giật giật một hồi rồi cười nói: “Vậy thì nhất định là bởi chị vẫn chưa gặp được người mà mình thật sự thích.”
“Thật vậy sao?” Alice nghi hoặc chau mày lại, ánh mắt cô rơi xuống khuôn mặt không chút cảm xúc của người đàn ông đứng cách đó không xa: “Hơn nữa thì trông anh ta có vẻ so boring, chẳng có chút thú vị gì cả.”
Diệp Sơ Dương: “……” Nếu cái thú vị của anh ấy bị chị nhìn ra được thì sao?”
Cậu thiếu niên cố nhịn cười: “Anh ấy chỉ lạnh nhạt với người ngoài thôi, chứ không hề lạnh nhạt với tôi.”
Alice: “Ồ, tình yêu quả là một điều kỳ diệu.”
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...