Nam Thần Quốc Dân, Cửu Thiếu Xin Thỉnh Giáo (Chú Út Tổng Tài Yêu Không Nào)
Nhưng lúc này nghĩ tới thần sắc nửa cười nửa như không cười mang chút ít mỉa mai của Diệp Sơ dương, Ngu Nhan Trạch lại cảm thấy khi đó mình đã sai rồi.
Anh ta lặng lẽ đứng nguyên tại chỗ, đôi mắt đỏ ngầu.
Ngước mắt lên nhìn, anh ta bất ngờ lao lên phía trước, giữ chặt cánh cửa: "Diệp Sơ Dương, tôi chỉ là không thích đàn ông mà thôi. Cậu nhất định phải tuyệt tình với tôi như vậy sao?"
Vừa dứt lời, bàn tay đóng cửa của người thiếu niên sững lại.
Người cô uể oải dựa vào bức tường bên cạnh, thần sắc lạnh nhạt khoanh tay trước ngực nhìn anh ta: "Cậu nói không sai, cậu chỉ là không thích đàn ông mà thôi. Nhưng tôi cũng không định móc nối chuyện này với chuyện trước đây."
Ngừng lại một lát, thiếu niên mới tiếp tục lên tiếng lạnh nhạt: "Tôi là người có thù phải báo, cậu và người quản lý của cậu đã giở trò hại tôi vậy thì nhất định phải trả giá, không phải sao? Ngu Nhan Trạch, cậu hãy đặt tay lên ngực tự hỏi, dựa vào đâu mà tôi phải trở thành bàn đạp cho con đường minh tinh của cậu? Không có lý nào có đúng không?"
Diệp Sơ Dương từng nói, cô sẽ không làm gì với mối yêu hận tình thù của Diệp Sơ Dương trước đây và Ngu Nhan Trạch.
Tất cả những gì cô làm đối với Ngu Nhan Trạch bây giờ đều là vì đối phương không biết sống chết dùng cô làm bàn đạp.
Cô đâu phải là gì của Ngu Nhan Trạch, đâu có lý nào lại phải làm nhiều việc vì đối phương tới vậy.
Nghĩ tới đây thiếu niên chỉ liếc nhìn chàng trai trẻ tuổi trước mắt: "Đi đi, sau này không có việc gì thì đừng tới gây chuyện với tôi, tôi sẽ để lại cho cậu một con đường để rút lui."
Nói xong, Diệp Sơ Dương cũng mặc kệ đối phương có còn đang giữ cửa hay không, cô không hề do dự đóng sầm cửa lại.
Khi nhìn rõ động tác của Diệp Sơ Dương, Ngu Nhan Trạch cũng nhanh chóng rút tay ra.
Diệp Sơ Dương thấy cậu ta như vậy chỉ cảm thấy buồn cười.
***
Ngu Nhan Trạch ngây người đứng trước cửa phòng Diệp Sơ Dương, trong đầu nghĩ lại lời nói mà thiếu niên vừa nói, ánh mắt dấy lên một tia oán hận.
Rõ ràng anh ta đã hạ mình thỉnh cầu xin lỗi như vậy rồi tại sao Diệp Sơ Dương vẫn không chịu tha thứ cho anh ta?
Huống hồ vụ việc clip này không phải đã giải quyết rồi sao? Diệp Sơ Dương cũng nhân chuyện này thuận lợi giành được sự cảm thông của vô số người và cũng thu được vô số fans hâm mộ.
Còn anh ta, mất đi không ít fans hâm mộ, lại còn bị bao người mắng chửi trên weibo.
Đúng là thanh danh bê bối.
Lẽ nào kết cục như vậy chưa đủ thê thảm sao?
Nghxi tới đây, sự oán hận trong mắt anh ta dường như lại sâu đậm thêm.
Anh nhìn chằm chặp cánh cửa đóng chặt một lần nữa, cuối cùng cũng quay người bỏ đi.
Ngu Nhan Trạch về lại phòng mình, vừa mở cửa phòng liền thấy Tống Linh đang ngồi bắt chéo chân trên sofa, dáng vẻ thư thái như thể sớm biết rằng anh ta sẽ thất bại trở về.
Ngu Nhan Trạch vừa nhìn thấy cô ta, Tống Linh cũng đưa mắt nhìn anh.
Người phụ nữ từ từ ngẩng đầu lên, dáng người uể oải dựa vào lưng tựa sofa, trong đôi mắt được trang điểm tinh tế nhuốm chút sắc màu mỉa mai. Cuối cùng Ngu Nhan Trạch nghe thấy đối phương khẽ cười hỏi: "Sao rồi, gặp trắc trở rồi sao?"
Dứt lời, Ngu Nhan Trạch cũng không nói gì.
Thấy vậy Tống Linh lại nói: "Tôi đã nói cậu rồi, Diệp Sơ Dương không thể đồng ý giảng hòa, cậu tưởng rằng cậu ta được Cảnh Hoàn ký hợp đồng thậm chí còn được Đoàn Kiệt dẫn dắt là không có thủ đoạn và dã tâm sao?"
"A Trạch, bất luận là cậu hay tôi, chúng ta đều đã quá xem thường Diệp Sơ Dương rồi. Tâm tư của cậu ta thâm trầm hơn cậu nhiều."
"Vậy chúng ta phải làm sao?" Trầm ngâm hồi lâu Ngu Nhan Trạch cuối cùng cũng chịu khuất phục.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...