Và sự thật là người đàn ông trên thực tế không hề mù nhìn thấy người thiếu niên đã nhích ra được một nửa rồi, anh liền dứt khoát giơ tay giữ chặt cổ áo đối phương kéo thẳng lại.
Diệp Sơ Dương lúc này rõ ràng đã tắm rồi, trên người không còn mặc áo nỉ mà cô vô cùng yêu thích nữa, cô đang mặc một chiếc áo ngủ dài tay màu đen cổ tròn, Diệp Tu Bạch vừa giơ tay ra, ngón tay liền vô tình chạm nhẹ vào vùng da cổ trắng ngần mịn màng của đối phương, sau đó mới túm được cổ áo đối phương.
Diệp Sơ Dương bị kéo loạng choạng, người nghiêng về phía Diệp Tu Bạch.
Có điều lúc này người đàn ông lại đẩy cô về phía trước, cô liền trượt chân ngã xuống sofa.
Diệp Tu Bạch nhìn thằng nhóc đang trợn tròn mắt giống như một con sóc đang sợ hãi, đầu gối tì lên sofa, một tay lướt qua má đối phương, chống xuống phần tựa lưng của sofa.
Anh nhìn cô từ trên cao xuống, lạnh giọng hỏi: "Không phải cậu thích kiểu đàn ông như tôi sao? Sao bây giờ tôi tỏ tình với cậu cậu lại biến thành thế này?"
Diệp Sơ Dương: "..." Cái gì mà thích kiểu đàn ông như chú, đó chẳng qua chỉ là nói vậy mà thôi.
Tuy nhiên lúc này đối diện với ánh mắt của đối phương, Diệp Sơ Dương liền trở nên sợ hãi nhút nhát.
Cô gãi cằm mấy cái, cứ có cảm giác sự việc này có gì đó không ổn.
Ngẫm nghĩ một lát cô mới nói: "Chú là chú út của cháu, hơn nữa Lục Cảnh Hoành không phải tử địch của chú sao? Lời của anh ta mà chú cũng tin."
Thực ra Diệp Sơ Dương cũng không hiểu, Diệp Tu Bạch không phải chỉ ra nước ngoài có một chuyến thôi sao? Tại sao bỗng nhiên lại thành ra thế này?
Cô liền co người lại, hai bàn chân trắng ngần cũng bị cô ngồi đè xuống mông: "Chú út à, thực sự cháu thấy là có lẽ chú thiếu hụt tình yêu lâu quá, chúng ta hãy nói chuyện nghiêm túc, nói chuyện nghiêm túc."
Diệp Sơ Dương nói hết lời này tới lời khác, hơi thở gấp gáp, logic lộn xộn thể hiện rõ một điều...
Bây giờ cô đang rất hoảng hốt.
Và sự hoảng hốt của cô bắt nguồn từ việc tỏ tình của Diệp Tu Bạch.
Cảm nhận được điều này, người đàn ông lập tức không vui, nhíu chặt mày.
Nhiều năm như vậy, đây là lần đầu tiên anh tỏ tình, sao lại là tình cảnh thế này chứ.
Anh chậm rãi hít một hơi, tiếp tục lạnh giọng nói: "Được thôi, chúng ta hãy nói chuyện nghiêm túc, cậu muốn nói gì?"
Diệp Sơ Dương: "..."
Thiếu niên bất lực vò đầu bứt tai, đôi mắt đào hoa hẹp dài có chút hoảng hốt nhìn anh.
Bị đôi mắt như vậy nhìn, không biết tại sao, trái tim Diệp Tu Bạch bất ngờ dịu xuống.
Anh hơi cúi xuống, người gần như chạm sát ngực thiếu niên.
Bất ngờ thấy hành động này của anh, Diệp Sơ Dương giật thọt tim, hai tay lập tức ôm ngực...
Ôi trời, suýt chút nữa kinh hãi tới rớt cằm.
Tuy nhiên, anh không hề đè xuống cô, chỉ giơ tay che mắt cô lại, giấu đi sự hoảng hốt trong đôi mắt cô. Không khí trở nên trầm lắng, giọng nói hơi khàn như vô cùng dịu dàng của anh bất ngờ vang lên.
"Tiểu Cửu, tôi chỉ muốn nói với cậu rằng tôi thích cậu, không yêu cầu cậu ngay lập tức phải cho tôi câu trả lời. Vì thế, đừng sợ như vậy."
Có bao giờ, đường đường người cầm quyền Diệp Thị lại có thời khắc phải hạ giọng nài nỉ thế này.
Thiếu niên ngây người chớp chớp mắt, đôi hàng mi dài chạm khẽ vào lòng bàn tay anh mang tới cảm giác hơi tê dại.
Diệp Tu Bạch còn chưa kịp cảm nhận cảm giác đó thì tay thiếu niên đã nắm lấy tay anh, sau đó ngước mắt lên khẽ nói: "Chú út, chú không hề hiểu gì về cháu."
"Tôi có rất nhiều thời gian để hiểu cậu." Anh nhíu mày nói.
Thực tế đúng là vậy. Cuộc sống của Diệp Tu Bạch vẫn còn rất dài, cũng chính vì thế nên anh mới không để tâm tới chút thời gian hiện tại.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...