Nam Thần Quốc Dân, Cửu Thiếu Xin Thỉnh Giáo (Chú Út Tổng Tài Yêu Không Nào)
Dù sao thì Diệp Sơ Dương là con người thông minh.
Cho dù hôm nay cô không gọi điện tìm Diệp Tu Bạch, thì gã này cũng sẽ phái Túc Nhất dẫn cô tới thôi.
Chiêu ôm cây đợi thỏ cũng tuyệt đó chứ.
Chẳng trách khi nãy lái xe còn hỏi cô có mang theo súng chưa.
Diệp Sơ Dương nhếch môi, thuận đường quẹo theo lối đi, cười hỏi: "Cho nên chú định làm gì tiếp theo?"
Diệp Tu Bạch không trả lời câu hỏi của cô, không biết từ đâu móc ra một khẩu súng, sau đó trườn người ra, bóp cò.
Trong thoáng chốc, Diệp Sơ Dương bèn bắt gặp chiếc xe con màu đen dẫn đầu bị đảo vòng, sau đó đụng vào dãy lan can ở bên cạnh.
Phát súng khi nãy của Diệp Tu Bạch không bắn vào lốp của chiếc xe, mà ngay giữa trán của tài xế.
Tiếp theo đó, người đàn ông nổ tiếp "đoàng đoàng" hai phát súng, chiếc xe đằng sau bỗng ngừng lại.
"Lái về." Người đàn ông bảo.
Nghe lời, thiếu niên lập tức gật đầu, vội đánh tay lái, chiếc xe đua màu đỏ như lửa đảo một vòng xoay chuyển, sau đó lao về phía của ba chiếc xe con màu đen kia.
Hiển nhiên, mấy người còn sống sót trên xe không ngờ bên phe Diệp Sơ Dương không những nhân cơ hội này chạy trốn, mà còn chạy ép về phía bọn chúng!
Trong khoảnh khắc đó, mấy người kia đều cầm súng lên.
Và ngay lúc này, bên tai của bọn chúng tiếp tục vang lên tiếng nổ máy của xe.
Diệp Sơ Dương ngồi trong xe nheo mắt nhìn sang kia, thấy sau chiếc xe con đó có vài chiếc xe đang lao tới. Chiếc McLaren F1 dẫn đầu thật quá quen mắt.
Là bọn người Túc Thất.
Cô đang suy nghĩ, và ánh mắt một lần nữa đặt lên người của Diệp Tu Bạch.
Lần đầu tiên, cô cảm nhận được sự đáng sợ của gia chủ nhà họ Diệp được người ngoài vừa tôn kính vừa sợ hãi.
Tâm cơ, bụng dạ thật thâm sâu kinh hoàng.
Dùng vài từ thịnh hành thời nay để hình dung thì, Diệp Sơ Dương cảm thấy vị chú út này là một đóa hoa sen trắng có nhụy màu đen.
Bề mặt chẳng có chuyện gì xảy ra, nhưng đã chuẩn bị đủ mọi thứ trong âm thầm.
Diệp Sơ Dương nhịn không được cảm khái ra tiếng, nhưng nghe giọng nói của đối phương vang lên: "Đi xuống thôi."
"... Vâng." Cô gật gật đầu, đi theo người đàn ông bước xuống.
Khi cánh cửa xe bị đóng lại, vài tiếng súng nổ lên, mấy người đàn ông mặc áo đen vốn dĩ đang đứng đều ôm giò quỳ trên mặt đất, khẩu súng màu đen bị ném sang một bên, máu tươi chảy loang lổ, lan về chỗ đứng của Diệp Sơ Dương.
Bọn người Túc Thất vẫn chưa nổ súng kết thúc mạng người bằng một viên đạn, xem bộ dạng thì chắc còn việc khác cần làm.
Nhưng mà, đại khái Diệp Sơ Dương đã đoán được.
Diệp Tu Bạch đang định ra tay với mấy tên thuộc hạ này, định trực tiếp giết chết Diệp Tử Húc.
Ánh mắt của cô thu hồi khỏi những kẻ đó, nghiêng đầu suy nghĩ, nhìn Diệp Tu Bạch hỏi: "Chú út đang giải quyết mối nguy hại giúp cháu sao?"
"Ừ." Giọng nói của người đàn ông cực thấp, ánh mắt tối tăm nhìn về hướng cô, thốt ra một câu không rõ không ràng: "Không giận sao?"
"Giận gì cơ?"
"Tôi giấu cậu, lợi dụng cậu, còn lôi cậu vào chuyện này." Người đàn ông chậm rãi nói từng chữ từng chữ.
Nghe vậy, Diệp Sơ Dương có chút kinh ngạc nhướng mày.
Có thể nghe những lời nói này được phun ra từ miệng của Diệp Tu Bạch, cảm thấy có gì đó thật bất ngờ.
Nhưng mà…
Cô nheo mắt cười đáp: "Không giận, đâu phải là chuyện quan trọng gì đâu. Chú út không cần giải thích những chuyện này với cháu, chẳng phải sao?"
Diệp Tu Bạch: "..." Sao anh tự cảm thấy mình đang nổi cơn giận vậy?
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...