Nam Thần Quốc Dân, Cửu Thiếu Xin Thỉnh Giáo (Chú Út Tổng Tài Yêu Không Nào)
Tiếng máy bay nổ khiến mấy người dường như muốn điếc tai.
Khắp trời khói lửa và cát bụi, Diệp Sơ Dương được người đàn ông ôm vào lòng đè dưới người, sức nặng truyền tới từ trên người khiến cô muốn ngột thở.
Những tiếng nổ lớn vang lên không dứt, Diệp Sơ Dương giãy giụa ngước mắt nhìn, thấp thoáng thấy được khắp trời mù mịt.
Không biết qua bao lâu, những tiếng nổ đó mới dần dần lắng xuống.
"Chú út, chú sao rồi?" Thiếu niên gắng gượng xoay người trong sự kìm kẹp của người đàn ông, sau đó ngước mắt nhìn, bắt gặp đôi mắt phượng khẽ nhắm lại của anh.
Mắt Diệp Tu Bạch rất đẹp, trước đây khi mở mắt thường tràn ngập vẽ trấn áp và thâm trầm, bây giờ hai mắt nhắm chặt chỉ có thể nhìn thấy hàng lông mi như lông chim phượng, vừa dài dày có phần quá mức.
Cô chớp chớp mắt, một lần nữa gắng gượng giơ một tay ra đặt lên eo anh: "Chú út?"
Cũng không biết có phải do âm thanh đó thu hút sự chú ý của Diệp Tu Bạch hay không, cuối cùng anh cũng từ từ mở mắt ra.
Diệp Sơ Dương lập tức nhìn vào đôi mắt ấy.
Đen nhánh sâu thăm thẳm khó đoán, giống như màn đêm không hề có ánh sao điểm xuyết.
"Chú út, chú sao rồi?"
"Tôi không sao." Người đàn ông cúi mắt, khẽ trả lời. sau đó anh giơ tay chống xuống mặt đất bên tai thiếu niên, từ từ ngồi thẳng dậy.
Tuy nhiên cũng chính trong lúc này, Diệp Sơ Dương vẫn còn đang nằm bỗng cảm thấy từng giọt nước nhỏ tí tách xuống má.
Cô giơ tay lên sờ, một vệt máu tươi dính quện trên đầu ngón tay.
Trong vụ nổ vừa rồi, Diệp Tu Bạch đè thẳng cô xuống dưới cách ly cô với vụ nổ. Vì thế Diệp Sơ Dương có thể chắc chắn rằng máu này không phải của cô.
Hơn ưnã, máu này rơi từ trên xuống.
Cô chớp chớp mắt, vẫn chú ý người đàn ông lạnh lùng trước mặt, thấp giọng nói: "Chú út, chú bị thương rồi."
Nghe vậy, Diệp Tu Bạch không nói gì, chỉ đứng dậy khỏi mặt đất, ánh mắt nhìn khắp lượt xung quanh.
Lúc này bãi đậu máy bay đã vô cùng tan hoang.
Chiếc máy bay ở phía xa đã nổ tan tành còn đang bốc khói lửa, mặt đất cày tung bùn đất, vô cùng đáng sợ.
Bên trái Diệp Tu Bạch là cậu cháu nhà họ Lục và Túc Nhất. Ba người nhìn có vẻ không đáng ngại, chỉ dính chút bùn đất trên mặt mà thôi.
Còn đang nghĩ ngợi, anh bỗng sững người.
Quay đầu cúi mắt nhìn thì thấy thiếu niên vừa còn nằm trên mặt đất đang đứng bên cạnh anh, một tay đặt lên vai anh.
Diệp Tu Bạch liền giơ tay muốn gạt bàn tay ấy ra theo bản năng nhưng bị đối phương cản lại.
Thiếu niên ngước mắt, đôi mắt vốn dĩ luôn lấp lánh ướt át lần đầu tiên lộ vẻ kiên định, cô nhìn vào mắt anh, giọng hơi khàn nói: "Để cháu xem nào."
Vừa dứt lời, Diệp Sơ Dương liền tranh thủ lúc anh còn đang sững sờ, kéo áo vest ngoài của đối phước ra.
Lúc này, mảng áo sơ mi trên vai của Diệp Tu Bạch đã ướt đẫm máu.
Nhìn rất đáng sợ.
Nhưng đối phương như thể không có cảm giác gì vậy, vẻ mặt không chút biểu cảm kéo lại áo vest.
"Đi thôi." Anh lạnh nhạt lên tiếng.
Nghe vậy, Diệp Sơ Dương khẽ nheo mắt nhìn anh, trầm ngâm một lúc cuối cùng cũng bước theo bước chân đối phương.
Tới trước mặt ba người Lục Cảnh Hoành, Túc Nhất lập tức lên tiếng hỏi: "Tam gia, Cửu thiếu, mọi người không sao chứ?"
"Tôi không sao, nhưng chú ấy bị thương rồi." Diệp Sơ Dương nói, ngón tay trắng ngần thon dài chỉ vào người đàn ông bên cạnh: "Hình như vai bị thương."
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...