Cho dù đáp án lúc bấy giờ rất rõ ràng, nhưng Diệp Tu Bạch và Lục Cảnh Hoành vẫn cực kì bình tĩnh.
Sau khi Lục Cảnh Hoành nghe được câu hỏi của Diệp Sơ Dương, bỗng cười sặc sụa: "Diệp Cửu thiếu, cậu nhớ này, thời gian bây giờ của chúng ta còn khoảng bốn phút. Được rồi, đừng chần chừ nữa, đi nhanh thôi."
Dứt lời, Lục Cảnh Hoành bèn tiến lên.
Thấy vậy, ba người còn lại cũng không chậm trễ.
Hai phút sau, Diệp Sơ Dương quay đầu nhìn chiếc máy bay phía sau lưng cùng với mặt đất.
Thật ra xem kĩ vẫn thấy rõ được, bãi cỏ trên đất có dấu vết bị đào xới qua.
Tới đây, Diệp Sơ Dương bỗng cảm thán một tiếng…
Đối phương thật lợi hại.
Có thể động tay chân ở một bãi đậu máy bay lớn như vậy mà không bị người khác phát hiện, hoặc là rất biết cách ẩn núp, hoặc đã bàn bạc kĩ lưỡng với người nào đó ở sân bay này rồi.
Diệp Sơ Dương tin vào vế sau hơn.
"Tam gia, không kịp rồi." Túc Nhất ngẩng đầu nhìn khoảng đất trống trước mặt, lại cúi đầu nhìn đồng hồ trên tay, con số trên đó hiển thị chỉ còn thời gian một phút.
Phải chạy khỏi nơi này trong vòng một phút, vốn dĩ không thể nào.
"Có đồng xu không?"
Sau khi Diệp Tu Bạch và Lục Cảnh Hoành nghe lời nhắc nhở của Túc Nhất đều im lặng, và ngay lúc đôi mắt của hai người càng lúc càng trở nên tối sầm, một giọng nói bỗng vang lên mang theo vài phần kìm nén.
Diệp Tu Bạch nhìn thiếu niên ở bên cạnh.
Diệp Sơ Dương đút một tay vào túi, cúi mắt nhìn mặt đất, sau đó nhìn xung quanh.
Câu hỏi đột xuất khi nãy được thốt ra từ miệng cô.
"Không có." Tuy Lục Cảnh Hoành không biết dụng ý của người thiếu niên trước mặt, nhưng vẫn trả lời thành thật.
Loại người như bọn họ, đừng nói là đồng xu, cho dù là tờ giấy tiền cũng chẳng mang theo bên mình. Dù sao thì, bọn họ đều có thẻ mà.
Diệp Sơ Dương nghe thế, liếc đối phương một cái, sau đó đặt hi vọng vào người Túc Nhất.
Túc Nhất sờ túi áo theo thói quen, sau đó rút ra bốn đồng xu đặt vào tay của Diệp Sơ Dương.
Bốn cái, vẫn còn thiếu bốn cái nữa.
Thôi cũng được, tuy hiệu quả không cao, nhưng ít ra còn có cách.
Diệp Sơ Dương trầm mặc một hồi, tháo toàn bộ khẩu súng, rút ra bốn viên đạn.
Bàn tay trắng trẻo của thiếu niên cầm bốn đồng xu và bốn viên đạn.
Cô hơi khép mắt lại, đồng xu và viên đạn rơi xuống từ lòng bàn tay, rơi rớt đến những vị trí khác biệt.
Nước Z thời cổ đại có một loại thuật huyền bí, gọi là kỳ môn độn giáp.
Trong đó "môn" tức là tám cửa hưu, sinh, thương, đỗ, cảnh, tử, kinh, khai. Và "đỗ môn" có ý nghĩa ẩn chứa phía bên trong, thích hợp ẩn núp chạy trốn tai họa lánh nạn.
Việc Diệp Sơ Dương cần làm hiện giờ là thông qua bốn đồng xu và bốn viên đạn tìm được đỗ môn.
Thiếu niên nhắm mắt, khuôn mặt tinh tế vô cùng bình lặng.
Dõi theo một loạt hành vi của Diệp Sơ Dương, bốn người còn lại tuy rất hiếu kì, nhưng không định lên tiếng phá vỡ sự yên tĩnh đó.
Túc Nhất đôi khi nhìn vào đồng hồ một chút.
Lại một phút nữa trôi qua nhanh chóng.
Nếu không tìm được đường ra, có lẽ bọn họ sẽ bị nổ chết, hoặc bị thương nặng.
Nhưng ngay lúc này, đôi mắt vốn nhắm chặt của thiếu niên bỗng mở ra, Diệp Tu Bạch rõ ràng bắt gặp đôi mắt đào hoa kia dường như có một luồng sáng màu vàng lóe lên, sau đó giọng nói của thiếu niên vang lên…
"Đi về hướng đông bắc, nhanh!"
Nghe lời, đám người Lục Cảnh Hoành không biết tại sao, chạy tuột về phía đông bắc không cần suy nghĩ!
Giây kế đó, chiếc máy bay sau lưng bọn họ “bùm" một tiếng nổ vang trời.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...