Edit: Tử Đằng
Câu nói cuối cùng của Mạc Đình Xuyên phá lệ mang ý vị thâm trường.
Đối với việc này, Diệp Sơ Dương chỉ là cười như không cười nhìn anh ta một cái, sau đó tiếng nói nhàn nhạt “Cho nên tôi mới hy vọng anh có thể giải quyết mấy cái phiền toái này cho tôi, nói thật, bị trở thành bia ngắm cảm giác thật sự không tốt lắm.”
Thời điểm nói những lời này Diệp Sơ Dương đưa tay vỗ vỗ lên bả vai đối phương, sau đó từ từ đút tay vào trong túi.
Mạc Đình Xuyên đứng yên tại chỗ, nhìn bóng dáng đối phương, cuối cùng vẫn là bất đắc dĩ lắc đầu cười một tiếng.
*
Thời điểm Diệp Sơ Dương và Mạc Đình Xuyên trở lại doanh trại, bầu trời đã hoàn toàn tối hẳn. Đám người Ứng Soái cũng đã cùng mấy huấn luyện viên khác trở về lều trại rồi.
Chỉ còn Thường Tĩnh lúc sau nhận được tin tức liền vẫn luôn chờ ở doanh địa, giờ phút này nhìn thấy Diệp Sơ Dương và Mạc Đình Xuyên xuất hiện, tức khắc liền thở dài nhẹ nhõm một hơi.
Cũng hên là vị phật gia Diệp Sơ Dương không xảy ra chuyện gì, bằng không anh ta cũng không biết nên làm thế nào mới tốt.
Diệp Sơ Dương vừa thấy biểu tình của Thường Tĩnh liền biết đối phương là lo lắng cho mình, cô cong cong khóe miệng, hướng về phía đối phương lộ ra một nụ cười nhẹ, lúc này mới ra hiệu cho Mạc Đình Xuyên, sau đó xoay người rời đi.
Ngày hôm sau, hôm nay coi như là ngày đãi ngộ cuối cùng của mọi người ở nơi này.
Hoạt động của hôm nay, kỳ thật cũng rất đơn giản, huấn luyện viên Thường Tĩnh và Bành Quảng Tuyên lên phát biểu cảm tưởng của mình một chút về những ngày qua, tương tự đám người Diệp Sơ Dương cũng lần lượt làm như vậy.
Riêng ngày hôm nay cũng không có gì đặc biệt, chỉ là có một việc làm cho Diệp Sơ Dương hơi kinh ngạc.
Đó là trong sáu vị khách mời, Vương Quân Nhạc và Ngân Tư Phỉ vẫn đứng yên tĩnh, thậm chí có lúc còn cười và đối thoại với Ứng Soái vài câu.
Khi ánh mắt Diệp Sơ Dương chú ý đến hai người, hai người thậm chí còn cười cười với Diệp Sơ Dương.
Diệp Sơ Dương: “...........”
Không phải chứ!!!!!
Cô sao lại cảm thấy có gì đó kỳ kỳ quái quái.
Nghĩ nghĩ, Diệp Sơ Dương ánh mắt liền không tự chủ được dừng ở trên người Mạc Đình Xuyên. Tuy rằng Mạc Đình Xuyên là tên đầu xỏ chân chính, nhưng lúc này anh ta cũng không có để tâm vào đây.
Còn nữa, anh ta từ lúc bắt đầu xuất hiện ở chỗ này liền không phải vì cái tiết mục này mà tới.
Mạc Đình Xuyên ngưng mắt nghĩ cái gì đấy, ngay sau đó lại cảm giác được đang có ánh mắt nhìn mình, anh theo bản năng ngẩng đầu, hướng về phía Diệp Sơ Dương ý vị không rõ ràng cong cong khóe miệng, sau đó tiếp tục giữ vẻ trầm mặc.
Sau khoảng gần hai tiếng đồng hồ, đám người Diệp Sơ Dương rốt cuộc cũng được biết, bọn họ có thể đi được rồi.
Mấy người ngồi trong xe, rời khỏi sân huấn luyện.
Mất một giờ, chiếc xe đã đến quân khu.
Mọi người tự mình trở về ký túc xá để thu dọn đồ đạc tư trang, sau đó đứng ở cổng lớn của quân khu để tiễn biệt lẫn nhau.
Diệp Sơ Dương là người rời đi sau cùng.
Sau khi tiễn năm người kia, cô mới xoay người về tới quân khu. Được Thường Tĩnh đưa tới phòng làm việc của Mạc Đình Xuyên, cô đẩy cửa bước vào nhìn thấy người đầu tiên không phải Mạc Đình Xuyên mà là Diệp Tu Bạch.
Người đàn ông này dường như có vẻ có chút mệt mỏi.
Áo khoác và đồ đạc đều cởi bỏ để ở trên ghế một bên, dùng tay chống đầu, ngón tay thon dài chạm vào ấn đường, nhắm mắt dưỡng thần, Diệp Sơ Dương có thể nhìn thấy rõ ràng ấn đường của đối phương đang nhăn lại.
Cô chớp chớp mắt, đang do dự không biết nên tiến hay không tiến, kết quả trong nháy mắt lại phát hiện nam nhân đang nhắm mắt nào đó đã mở mắt từ khi nào không biết.
Giờ phút này, cặp mắt với con người u trầm kia đang nhìn thẳng chằm chằm vào cô, đôi mắt của anh tựa như hồ nước tĩnh lặng, như muốn đem cô hút vào trong đó.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...