Edit: Tử Đằng
“Làm sao bây giờ?” Ngân Tư Phỉ hỏi.
Thân là nữ nhi, đối với đêm tối như vậy tóm lại là có chút sợ hãi. Đặc biệt là giờ phút này bọn họ còn đứng ở giữa rừng trong đêm tối.
Cho dù là Mạc Tử Nghiên, giờ phút này cũng gắt gao túm chặt cánh tay Diệp Sơ Dương.
Một bên vừa túm, một bên nhỏ giọng chửi thầm.
Thấy vậy, Diệp Sơ Dương chỉ là cúi đầu cười cười.
Giờ khắc này, người lớn tuổi nhất Ứng Soái chỉ có thể đứng ra bàn kế hoạch bọn họ làm sao để trở về. Trầm tư một chút, anh nhếch mày nói “Như vầy đi, buổi tối chúng ta rất dễ bị đi lạc, cho nên đến lúc đó mỗi người liền túm một người khác, tôi sẽ là người mở đường, các cậu ai sẽ là người cản phía sau?”
Tuy biện pháp này hơi thô một chút, nhưng tốt xấu gì cũng là một cách giải quyết.
Mọi người thương lượng một chút, đều cảm thấy biện pháp này cũng được, không rối rắm, mà thảo luận một hồi -----
Người cản sau là ai.
Thành thật mà nói, Ứng Soái tự đề cử mình là người mở đường, đã là điều mà một đại ca nên làm.
Trong những trường hợp như vậy, người mở đường càng cần nhiều người tự đề cử.
Diệp Sơ Dương nhìn Ứng Soái vẻ mặt thấy chết không sờn, cảm thấy cảm động rất nhiều cũng không khỏi có vài phần buồn cười, cô giơ tay mình lên, cười một tiếng, “Cản phía sau liền giao cho em đi.”
Diệp Sơ Dương thực lực đã rõ như ban ngày.
Hơn nữa, kỳ thật ai cũng đều có thể nhìn ra được, Thường Tĩnh và Bành Quảng Tuyên tuy hai người là huấn luyện viên của họn họ, cũng là huấn luyện viên của Diệp Sơ Dương, nhưng bọn họ và Diệp Sơ Dương cũng khá giống nhau.
Tổng cảm thấy, bọ họ đang hướng về phía Diệp Sơ Dương, trong mắt đều mang theo vài phần tôn kính.
Hẳn là không phải bọn họ bị ảo giác chứ.
Lúc này đây, Diệp Sơ Dương tự mình đứng ra, đúng là không thể có một kết quả nào tốt hơn được nữa.
*
Thương lượng một lúc, đám người liền tay túm đai lưng một người đứng liền trước, sau đó chậm rãi hướng tới đường đi trong trí nhớ.
Mạc Tử Nghiên sâu kín cảm khái một câu “Các người thật hỗn đản, sao lại chia rẽ tôi với cậu bạn tri kỉ Diệp Sơ Dương chứ.”
Nghe vậy, mấy người còn lại tức khắc liền cười.
Đúng vậy, lúc này người đứng trước Diệp Sơ Dương không phải Mạc Tử Nghiên mà là Ngân Tư Phỉ.
Mạc Tử Nghiên đi phía sau Ứng Soái.
“Aiza, chờ đến khi về tới bản doanh rồi, tôi sẽ trả lại cho chị.” Ngân Tư Phỉ buồn cười nói.
Cô gái trẻ với hơn nửa khuôn mặt đều giấu dưới mũ giáp, một đôi mắt tràn đầy tinh quang, còn mang theo vài phần ý cười.
Đối với câu trêu chọc này của Ngân Tư Phỉ, Mạc Tử Nghiên tức khắc hừ một tiếng, sau đó cười tủm tỉm nói “Thôi bỏ đi, tới bản doanh rồi tôi không nghĩ mình còn tìm cậu ta nữa.”
Nghe vậy, Diệp Sơ Dương tức khắc không khách khí trợn mắt “Sau khi tới bản doanh rồi, Nancy tiểu tỷ tỷ của chúng ta lập tức liền phải đi tìm bạn trai thôi. Xì, tưởng tượng như vậy mà xem, tôi thật chua xót như thế nào, thì ra trong mắt của Mạc Tử Nghiên, tôi chỉ là một cái lốp xe dự phòng.”
Mạc Tử Nghiên: “Nói như vậy, cũng không sai.”
“À, lại nói, chiều nay Mạc thiếu tướng và huấn luyện viên Tô Dã sau khi rời khỏi liền đã không trở lại nữa, cũng không biết rốt cuộc bọn họ đi làm gì. Không phải là chán ghét chúng ta mà bỏ đi chứ?” thời điểm nói xong hai từ cuối cùng “chán ghét”, Ngân Tư Phỉ biểu hiện hơi khoa trương một chút.
Đương nhiên, mọi người cũng chỉ có thể cảm giác được ngữ của cô ấy hơi khoa trương mà thôi, đến nổi biểu tình -----
Vì trời tối nên cũng không thấy rõ lắm.
Hà Hâm tức giận trợn mắt, sau đó cạn lời, nói “Có phải những người yêu nhau đâu, mà chán ghét. Tuy là tư chất của chúng ta cũng thật chẳng ra gì, nhưng tôi cảm giác chúng ta cũng không phải những người dễ làm cho người khác thấy ghét à.”
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...