Nam Thần Quốc Dân, Cửu Thiếu Xin Thỉnh Giáo (Chú Út Tổng Tài Yêu Không Nào)
Editor: An Dĩnh Hy
Nghe vậy, Thường Tĩnh đương nhiên là không có phản đối.
Kết quả là sáu người cùng nhau ăn dưa dấu.
Huấn luyện kết thúc, Diệp Sơ Dương và mọi người trở về ký túc xá nghĩ ngơi.
Diệp Sơ Dương nằm trên giường, nheo mắt nhìn chùm đèn trên đỉnh đầu cảm thấy buồn ngủ.
Một lúc sau những người khác cùng nhau trò chuyện đã an tĩnh đi ngủ.
Vào ngày thứ ba sau khi luyện tập qua đi, sáu người cùng nhau nằm trên cỏ.
Mạc Tử Nghiên nhìn chằm chằm ánh mặt trời lớn đang treo trên đỉnh đầu, vẻ mặt xuất thần, mở miệng nói: “ Tôi đột nhiên phát hiện chương trình lúc trước tôi tham gia có thể là giả mạo”
Những lời này bỗng dưng nhắc nhở mọi người về một chuyện.
Đúng rồi
Lúc trước Mặc Tử Nghiên đã từng tham gia “ tôi là quân nhân” mùa đầu tiên.
Họ không biết quá nhiều về tình hình lúc đó, chỉ biết rằng chương trình này rất hay trong lòng khán giả. Cũng vì điều này mà họ đã đến tham gia.
Lúc này Mặc tử nghiên nói như vậy, đầu tiên đã làm cho vài người chú ý.
Hà Hâm khàn khàn giọng hỏi: “ Nancy, lúc cô tham gia mùa đầu tiên không có vất vả như vậy sao?”
Mặc Tử Nghiên vẫn tiếp tục xuất thần, nhưng không quên trả lời câu hỏi của Hà Hâm: “ Đúng vậy, lúc đó không quá nóng. Tôi lúc trước nghĩ đàn ông ở đây tiến bộ nhưng giờ tôi suy nghĩ lại rồi, đàn ông ở đây không dùng được, thứ dùng được chỉ có trách nhiệm”.
Giọng nói trầm xuống, bầu không khí rất nghiêm trọng dường như đã tiêu tán.
Tuy nhiên lời Mặc Tử Nghiên nói cũng có phần hơi hợp lý.
Vào thời điểm này, đàn ông vẫn còn rất nhiều điều để suy nghĩ, họ không thể để mình phải xấu hổ khi ở trong quân khu.
“ Này Diệp Tử, cậu có mệt hay không vậy. Tôi lúc nào cũng cảm giác cậu không giống những người kia.” Mặc Tử Nghiên bỗng nhiên dùng khủy tay dụi dụi vào cánh tay Diệp Sơ Dương.
Mà vào lúc này Diệp Sơ Dương vẫn an tĩnh nhắm mắt lại phơi nắng.
Cô không chớp mắt, nhưng lại có vẻ yếu đuối và mệt mỏi: “ mệt, mệt chết đi được, tôi vốn nghĩ đàn ông tạm thời còn có điểm dùng được”
Mọi người: “....”
Cảm nhận được mọi người đang im lặng, Diệp sơ dương lại trầm mặc nói: “ tôi đang nghĩ về anh trai của chị. Nếu anh ấy biết tôi ở đây không cố gắng nhất định sẽ nói cho tên Lục Cảnh Hành. Tôi cũng không phải là muốn để cho tên cẩu tử Lục Cảnh Hành kia cười nhạo”.
Nghe được những lời đó Mạc tử nghiên quay đầu lại: “ Nói rất đúng, Lục nhị gia trời sinh bát quái, rất đáng tiếc là sinh sai giới tính.”
Ở bên cạnh, Ngân Tư Phỉ và mọi người nghe được những lời này hỏi một câu: “ Có phải là bạn trai của câụ ấy không?”
Mặc Tử Nghiên: “ Làm sao có thể chứ, nếu cậu ấy tìm một người bát quái làm bạn trai, tôi sẽ là người đầu tiên từ chối”.
Diệp Sơ Dương: “ Chị thật là thẳng thắn”
Cũng thật là không biết sợ chết.
Nghe vậy, tức khắc Mặc Tử Nghiên cười “hắc hắc” một tiếng.
Nhóm người tán gẫu một hồi lâu, Thường Tĩnh đi tới trước mặt bọn họ, giọng nói nhỏ nhẹ: “Thế nào rồi, được nằm rất thoải mái sao?”
Diệp Sơ Dương: “Thoải mái”
“ Thoải mái là được rồi. Nhân đây tôi cũng báo với mọi người một tin tức tốt”. Thường Tĩnh nhướn mày hướng về phía mọi người.
Nghe vậy, đôi mắt Mặc Tử Nghiên loé sáng chớp chớp, từ trên đất đứng lên mặt tràn đầy hy vọng hỏi: “Ngày mai trời mưa?”
Thường Tĩnh: “ theo như dự báo thời tiết, trong vòng một tháng tới đều là ngày nắng”.
Mặc Tử Nghiên: “Đó là tin tốt lành gì vậy?”
Thường Tĩnh: “Xem ba ngày này, mọi người đều nỗ lực huấn luyện rất nghiêm túc. Tối hôm nay cho phép mọi người được gọi điện thoại cho gia đình”.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...