Nam Thần Quốc Dân, Cửu Thiếu Xin Thỉnh Giáo (Chú Út Tổng Tài Yêu Không Nào)
Edit: An Dĩnh Hy
Có lẽ là vì món dưa hấu ướp lạnh hấp dẫn, cho nên sáu người ở lần thi bắn súng tiếp theo trở nên khá nghiêm túc.
Ngoại trừ Diệp Sơ Dương ra, những người khác trên cơ bản cũng chưa tiếp xúc quá nhiều với loại đồ vật này, hôm nay cũng bất quá là lần đầu tiên tiến hành việc huấn luyện như vậy, cho nên muốn bắn được một thành tích tốt đối với bọn họ mà nói, là một điều khá khó khăn.
Diệp Sơ Dương quỳ rạp trên mặt đất, nheo đôi mắt lại nhắm ngay bia ngắm đằng xa, không chút do dự mà bắn ra năm phát.
Ở bên cạnh Mạc Tử Nghiên nhìn thấy bộ dạng này của cô, nhịn không được cảm khái một tiếng, “ thua rồi, thua rồi.. nếu em và chị ở cùng đội thì tốt quá”
Một câu không rõ ý tứ lập tức làm cho Diệp Sơ Dương cong cong khóe miệng.
Ở phía Trước Thường Tĩnh không nói gì, năm phát bắn kết thúc, Diệp Sơ Dương vẫn dựa theo quy cũ tiếp tục quỳ rạp trên mặt đất, lúc này cô vẫn giữ tư thế không thay đổi, mở miệng cất giọng nhàn nhạt nói, “E răng không có có cơ hội này.”
Mạc Tử Nghiên: “như vậy là.... ”
Đang nói chuyện liền thấy Thượng Tĩnh đi đến trước mặt, Mạc Tử Nghiên ngay lập tức dùng hết sức khôi phục lại tư thế nắm súng, sau đó nổ súng bắn.
Thường Tĩnh ở một bên khoé miệng run run khẽ nhếch lên: “Bắn không trúng bia.”
Mạc Tử Nghiên: “ Như vậy thì có gì xấu hổ sao?”
Sau đó lại theo bản năng của mình nả một phát súng.
Thường Tĩnh: “ cô bắn trúng mục tiêu của người khác rồi.”
Mạc Tử Nghiên: “……”
Mặc Tử Nghiên tưởng như mình vừa bị một cái tát vào mặt, Thường Tĩnh nhìn Mặc Tử Nghiên mà trong lòng có chút bất lực.
Rõ ràng Mạc Đình Xuyên thiếu tướng cùng Tô Dã trình độ bắn súng cao như vậy, làm cách nào mà khi đến Mạc Tử Nghiên lại ra dáng vẻ như gặp quỷ thế này?
Nghĩ lại cũng thật là có chút chua xót.
Sau năm phát súng, Thường Tĩnh đến nhìn vào dấu vết đáng thương trên bia ngắm, cuối cùng vẫn đành bỏ cuộc
Mười phút sau, việc huấn luyện bắn của mọi người đều đã hoàn thành.
Thường Tĩnh đem thành tích thống kê ra giấy, ánh mắt chuyển động một lượt rồi dừng lại trên sáu con số, khoé miệng bỗng run run lên. Những con số này, lại đặc biệt có hai số đối lập lên thật sự là rất đáng xấu hổ. Mặc dù vậy nhưng vẫn phải đến để báo cáo thôi.
Khuon mặt Thường Tĩnh không chút cảm xúc, lần lượt báo cáo thành tích của sáu người: Ứng Soái 35 viên (ở đây đang nói đến số viên đạn mọi người bắn trúng bia), Hà Hâm 33 viên, Vương Quân Nhạc 20 viên, Ngân Tư Phỉ 9 viên”.
Sự Khác biệt giữa bốn người này quả thực rất lớn. Nhưng điều đáng kinh ngạc hơn còn nằm ở phía sau. Thường Tĩnh đưa mắt nhìn sang Ngân Tư Phỉ đang ủ rũ, lên tiếng an ủi: “ không cần phải buồn, cô vẫn chưa phải là người kém nhất đâu”
Ngân Tư Phỉ: “…...”
Huấn luyện viên à lời này của anh thật là có chút tội lỗi nha.
Nghe Thường Tĩnh nói vậy, bốn người kia tựa hồ như đã đoán ra được điều gì, lập tức cùng nhau đưa mắt về phía Diệp Sơ Dương và Mạc Tử Nghiên với ánh nhìn thông cảm.
Giờ phút này Diệp Sơ Dương vẫn biểu tình bình tĩnh, so với Mạc Tử Nghiên thì cô ta lại có phần chột dạ, đôi mắt chợt loé lên sau đó có chút ngượng ngùng đưa tay lên sờ sờ mũi.
Thấy vậy Thường Tĩnh khẽ nhếch khoé miệng lên không rõ ý tứ thế nào, liền nói: “ Mạc Tử Nghiên 3 viên”.
Mọi người: “…...”
Diệp Sơ Dương: “......”
Năm phát đạn bắn trúng ba vòng, bình quân thành tích một vòng đều không có.
Đừng nói nữa Mạc Tử nghiên thật đúng là thiên tài mà.
Thường tính phát biểu trong sự im lặng của mọi người, hỏi “ mạc Tử Nghiên đối với thành tích của mình cô có gì muốn nói không?”
Nghe vậy, Mạc Tử Nghiên chớp chớp mắt sau liền tỏ ra vô tội ngây thơ trả lời: “ thưa huấn luyện viên, đây là lí do tại sao tôi chọn trở thành người mẫu thay vì đến quân doanh cùng anh trai mình”
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...