Diệp Sơ Dương: “...........”
Nếu hiện tại Mạc Đình Xuyên cũng đã nói như vậy, vậy thì người đàn ông giống Diệp Tu Bạch này khẳng định chính là Diệp Tu Bạch.
Cô sờ sờ mũi, nhỏ giọng lẩm bẩm một câu, “Cái tên này như thế nào lúc này lại xuất hiện ở đây.”
Hơn nữa, lại còn được đãi ngộ như vậy chứ.
Lại nói tiếp giống như thật sự đầy chua xót.
Diệp Sơ Dương cô đến nơi này còn phải mai danh ẩn tích, còn phải mặc quần áo con gái để những người khác không thể nhận ra.
Nhưng Diệp Tu Bạch lại không giống như vậy.
Đi đường mang phong gia hỏa thế đã đành, lại còn được đại Boss Khảm Khang phục vụ?
Woa. Thiên lý ở đâu chứ.
Diệp Sơ Dương nghĩ đến đây, thật là càng thêm chua xót.
Nhưng mà, giờ phút này Diệp Tu Bạch xuất hiện ở đây, lại làm cho cô cảm thấy có chút vui vẻ.
Thời điểm Diệp Sơ Dương còn đang đắm chìm trong suy nghĩ của mình, thì Diệp Tu Bạch đã đi theo Khảm Khang tới trước mặt Côn Sơn, sự tươi cười trên mặt thật sự là duy trì không được.
Lúc trước có người truyền tin là nghe đồn có người của Diệp gia xuất hiện ở đây, đối với Diệp Tu Bạch này, đương nhiên Côn Sơn khẳng định là vô cùng quen thuộc.
Nên lúc này, hắn cũng coi như một giây liền nhận ra người trước mắt này rốt cuộc là ai.
Côn Sơn nhìn Diệp Tu Bạch, đáy mắt nhiễm vài phần thâm trầm.
Hiện tại hắn hơi nghi hoặc một chút là, Diệp Tu Bạch là gia chủ hiện tại của Diệp thị, rốt cuộc là vì cái gì mà xuất hiện ở chỗ này?
Trong lòng hoài nghi, nhưng trên mặt Côn Sơn lại không có tý biểu hiện nào ra ngoài, lúc hắn cúi đầu chớp mắt một cái, nhanh chóng sửa sang lại biểu tình của mình cho tốt, thời điểm ngẩng đầu lên đã khôi phục thành bộ dạng cười nhàn nhạt yêu yếu hàng ngày của mình, “Cha, nhanh như vậy đã đến đây rồi. Vị này chính là.........”
Nghe được con trai nhà mình nói, ánh mắt Khảm Khang xẹt qua người đàn ông mặc áo choàng đen bên cạnh Côn Sơn, ngay sau đó liền nói, “Đây là người cầm quyền Diệp thị, Diệp tam gia.”
Dứt lời, Khảm Khang cũng ngay sau đó đem Côn Sơn giới thiệu với Diệp Tu Bạch.
Chỉ là, phần giới thiệu này cũng không được quan tâm nhiều thôi.
Sau một lúc hàn huyên, Khảm Khang mang theo Diệp Tu Bạch đi vào phòng khách.
Đại để là xung quanh có quá nhiều người, nên lúc này đây Diệp Sơ Dương cũng chỉ là rất xa nhìn thoáng qua chú út nhà mình. Mà cũng chính một giây kia cô muốn cúi đầu, ánh mắt u trầm của người đàn ông lại tại khoảnh khắc này đây bỗng nhiên nhìn thấy Diệp Sơ Dương.
Diệp Sơ Dương lập tức liền chớp chớp mắt, sau đó đối với anh lộ ra một giây tươi cười.
Thấy thế, biểu tình trên mặt Diệp Tu Bạch tuy là không có biến hóa quá lớn, nhưng là ý cười ở đáy mắt lại như thế nào đi nữa cũng che đậy không được.
Sau khi nhìn thoáng qua thật sâu tên nhóc nhà mình, anh tiếp tục hướng tới phòng khách đi đến.
Lúc Diệp Tu Bạch cùng tên nhóc nào đó đối diện, những người khác đều không có phát hiện ra.
Đợi cho mấy người Diệp Tu Bạch và Khảm Khang đều đi vào phòng khách, thì những thủ vệ cũng bắt đầu dần dần tản ra.
Diệp Sơ Dương và Mạc Đình Xuyên hai người đứng chung một chỗ, Lưu Thiết cũng nhân cơ hội này chạy lại.
Khi lại đây, Lưu Thiết nhân lúc chung quanh không có ai, nhỏ giọng hỏi Diệp Sơ Dương, “Sao Diệp tam gia lại đột nhiên xuất hiện vậy?”
Nghe vậy, Diệp Sơ Dương vô tội chớp chớp mắt, “Anh hỏi tôi vấn đề này, tôi làm sao mà biết được. Nhưng mà cũng không ngoại trừ việc tôi ở chỗ này đã lâu như vậy, chú ấy rất muốn tôi, cho nên lại đây thăm tôi chăng.”
Lưu Thiết: “..............” Sao cứ cảm thấy lẽ ra anh không nên hỏi vấn đề này nhỉ?
Cái dạng này của Diệp Sơ Dương, có thể nói chẳng khác gì tự mãn. Hơn nữa, còn miễn cưỡng cho anh đầy một miệng cẩu lương.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...