Anh thấy được cảm xúc lúng túng không biết làm thế nào trong mắt cô, nhưng lại ra vẻ làm như không thấy, khóe miệng treo một nụ cười trầm ổn hài hòa, đưa tay ra, làm bộ muốn bế cô lên.
"A!" Vào lúc này cô không nhịn được, khẽ hô một tiếng, ngẩng đầu nhìn Âu Dương Minh, trong mắt đầy vẻ kinh ngạc.
"Cô chống nạng đi bộ sẽ rất mệt, tôi sẽ bế cô đi xuống." Giọng của anh rất dễ nghe, giống như suối chảy, rót vào tai đầy mát mẻ, an lành.
Tô Song Song nhổ mấy bãi nước miếng, cũng cảm giác được ánh mắt khó hiểu của thư ký đứng bên cạnh, cô quay đầu nhìn anh cười khan một tiếng, hóa giải lúng túng.
Tô Song SOng thấy Âu Dương Minh không có để tâm gì nhiều, chỉ là có ý tốt muốn giúp cô, nếu như cô còn từ chối thì hình như có chút kiểu cách, nhưng quả thực cô không muốn trở thành đề tài bàn tán thêm nữa.
Tô Song Song cũng có thể tưởng tượng ra, nếu như hôm nay để cho anh ôm đi xuống, ngày mai công ty sẽ có tin tức rầm rộ thế nào.
Chỉ là một nhân viên quèn, lại có thể quyến rũ tổng giám đốc trẻ tuổi, không biết xấu hổ, còn liên tục không bỏ qua cho phó tổng.
Cô vừa nghĩ ngợi một chút đã cảm thấy sau lưng dâng lên một tầng mồ hôi lạnh, cô cười, lôi kéo ống tay áo anh, nói: "Cái đó, Âu Dương, không cần phiền anh, tôi có thể đi được, như vậy sẽ ảnh hưởng không tốt."
Âu Dương Minh vừa nghe thấy cô nói, liền dừng một chút, rồi lại đem cô đặt lại nghiêm chỉnh trên ghế, trầm ổn thoải mái vẫn duy trì trên mặt, lại lộ ra một nụ cười hơi áy náy.
"Xin lỗi, là tôi cuống cuồng nên suy nghĩ không nhiều." Âu Dương Minh nói, Tô Song Song lại càng thấy không thoải mái, luôn cảm giác được mình có tiện nghi còn ra vẻ.
Cô nhanh chóng lắc đầu, lúc này chỉ thấy anh là một người rất tốt, khắp nơi đều biến chính mình thành người lo nghĩ cho người khác, khiêm tốn, lịch sự vô cùng."
Tô Song Song rất sợ Âu Dương Minh suy nghĩ nhiều, vội vàng hướng phía anh cười một cái, biểu lộ tâm tình của mình.
"Tôi rất cảm ơn anh, chúng ta đi thôi."
Âu Dương Minh cũng nở một nụ cười ấm áp với cô, hai người nhìn nhau một cái, Âu Dương Minh lại đưa tay đỡ Tô Song Song dậy, đặt nạng lên tay cô, nhưng chính mình luôn đi theo bên cạnh, chậm hơn cô nửa bước, thân thiết hô :"Hộ giá."
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...