Mặc dù bề ngoài Tô Mộ vẫn tỏ vẻ nghiêm túc nhưng lúc cùng Tô Song Song trò chuyện thì chân tay cứ vung loạn xạ cả lên, lát sau còn để cả chân lên ghế sofa để nói chuyện với Tô Song Song.
"Mẹ!" Bánh Bao ôm con mèo nhỏ bằng bông đi xuống từ trên lầu hai, vừa mới ngủ dậy, vẫn còn mơ mơ màng màng, đưa bàn tay nhỏ mũm mĩm rụi mắt, rất đáng yêu.
Tô Mộ nhìn thấy Bánh Bao hơi ngạc nhiên, lúc sau đã không còn cái thái độ của một sư tử Hà Đông nữa, cô ta sợ mình sẽ làm Bánh Bao sợ.
"Tô Chung Linh, biệt danh là Bánh Bao!" Tô Song Song nhìn thấy Bánh Bao, đưa tay về phía Bánh Bao, Bánh Bao lập tức bước nhanh đi tới chỗ mẹ.
Bánh Bao đi tới, Tô Song Song ôm lấy con, Tần Mặc ngồi ở đối diện đọc báo bỗng nhiên ngẩng đầu, nhìn Bánh Bao, rõ ràng không vừa lòng nói: "Tần Chung Linh."
Tô Song Song ngay lập tức hiểu ra vấn đề, liếc mắt, nói: "Cái này, Bánh bao là đặt theo tên em, còn Màn Thầu thì đặt theo tên anh, mỗi người một đứa, được không?"
Tần Mặc không có ý kiến gì, nếu như Tô Song Song muốn, thì hai đứa có đặt tên theo họ của cô cũng không thành vấn đề, bởi vì sau này Bánh Bao và Màn Thầu còn có thêm nhiều em trai và em gái nữa.
"Ừ." Tần Mặc lên tiếng, Tô Song Song không còn gì để nói nữa, Tô Mộ lại vươn tay ôm Bánh Bao.
"Hai ngươi này lát nữa lại ân ái bây giờ, mau, Bánh Bao, mẹ là mẹ nuôi của con! Con muốn cái gì, mẹ nuôi sẽ đi mua cho con ngay lập tức!" Tô Mộ nhìn Tiểu Bánh Bao, thật ra cũng không biết nên nói cái gì.
Tô Song Song lôi Bánh Bao lại, trêu chọc nói: "Bánh Bao cô ấy là mẹ nuôi của con, hai ngày nay Bánh Bao rất thích chơi búp bê Miêu Miêu phiên bản giới hạn, nghe nói phải xếp hàng cả ngày trời, thật tốt vậy cậu đi mua cho nó đi."
"Được! Hai ta cùng đi nhé!" Tô Mộ đùa đùa Bánh Bao, trong lòng rất vui vẻ.
Tô Song Song nghe xong, cũng không nói gì, chỉ là hơi trầm xuống, tâm trạng thật sự vẫn rất buồn phiền, nhưng vì Tô Song Song không muốn Tô Mộ lo lắng, nên phải gượng cười.
"Bánh Bao, anh của con đâu?" Tô Song Song lúc này mới phát hiện, Tô Dục Tú sao chưa thấy xuống, cô nói xong nhìn về phía trước, thấy Tô Dục Tú đang đi xuống, vội ra đón.
Tô Mộ vừa thấy Tô Dục Tú, hai mắt liền sáng lên, hai mắt đảo về phía Tần Mặc, vừa nhìn một cái, đã thấy hai bố con nhà này giống nhau y như đúc.
Tô Song Song ôm Tô Dục Tú, đưa thằng bé đến chỗ Tần Mặc, Tần Mặc đón lấy, tiểu tử kia mặc dù có chút không vừa lòng, nhưng cũng không giãy dụa, chỉ là không được tự nhiên.
Tô Song Song ngồi bên cạnh Tần Mặc, nhìn thấy một ông bố và một đứa nhỏ cuối cùng cũng hòa thuận, cũng cảm thấy vui vẻ nở nụ cười.
Tô Mộ ngồi ở đối diện đang đùa với Bánh Bao nhìn thấy nụ cười của Tô Song Song, cũng yên tâm, cô ta cũng không nhịn được cười rộ lên, tâm trạng buồn bã từ chuyện vừa xảy ra dường như đã bớt đi được phần nào rồi.
Tô Mộ nhất quyết ăn xong cơm chiều mới đi, buổi chiều Tô Song Song có bận chút việc, đợi đến buổi đêm yên tĩnh, cô đứng trước cửa sổ, hơi ngẩn người.
Tần Mặc đi vào thấy bóng dáng cô đơn ấy của Tô Song Song, lập tức, đi về phía cô, Tần Mặc đưa hai tay ra, từ phía sau ôm Tô Song Song vào trong lồng ngực.
Bị ôm đột ngột Tô Song Song hơi giật mình nhưng sau đó cô lại thả lỏng, nhẹ nhàng dựa vào lồng ngực của Tần Mặc.
"Anh biết anh làm như vậy em sẽ không vui nhưng cho dù Âu Dương Văn Nhân là một người bạn rất tốt, cũng là cha nuôi của mấy đứa nhỏ.”
"Nhưng em không nhớ rằng, tất cả mọi thứ chỉ là một âm mưu, sau đó cậu ấy lại dùng cách này để...... A Mặc, lòng người thật sự là khó mà đoán trước được."
"Vẫn may còn có anh... còn có anh ở đây chờ em... vẫn may...” Tô Song Song vừa nói vừa nhìn vào mắt của Tần Mặc
Tần Mặc cũng hơi xiết chặt cánh tay của mình, sau đó để cằm của mình đặt trên đầu của Tô Song Song, nhìn ánh trăng sáng ngoài cửa sổ, từ trước tới nay chưa bao giờ lại có cảm giác cảm giác yên bình đến thế.
Ngày hôm sau Tô Song Song tỉnh lại, đột nhiên phát hiện không thấy Tần Mặc! Cô nhảy xuống giường, vừa đi ra phòng ngủ thì thấy Bạch Tiêu đứng dưới lầu.
Bạch Tiêu hình như đang tìm cái gì đó, nghe thấy tiếng động ngẩng đầu nhìn về phía Tô Song Song, trên mặt tỏ rõ sự lo lắng, giọng nói cũng vội vàng: "Nhị Manh Hoa, em có thấy Tiểu Tần Tần không?"
"Ai?" Tô Song Song vừa nghe thấy tiểu Tần Tần, vẫn chưa phản ứng kịp đây là ai.
Lục Minh Viễn sốt ruột, dậm chân: "Tần Mặc! Còn có thể là ai nữa! Em có biết nó đang ở đâu không?"
"Em mới vừa tỉnh giậy, anh ấy không ở đây, chắc là tới công ty thôi!" Tô Song Song từ lầu hai đi xuống, nhìn thoáng qua, đã 10 giờ trưa rồi, Tần Mặc chắc là đang ở công ty!
Tô Song Song nhìn thấy dáng vẻ sốt ruột của Bạch Tiêu cảm thấy có điều gì đó bất thường, cũng cảm thấy có chút lo lắng, hơn nữa cô cảm thấy biệt thự dường như có chút gì đó hơi im ắng.
Bạch Tiêu thở dài, còn không nhớ rõ đã nói cái gì, điện thoại vừa kêu, anh ta vội vàng nghe máy, vừa nghe, đã ngây cả người ra, sau đó, Bạch Tiêu lập tức giữ chặt cánh tay của Tô Song Song.
"Làm… Làm sao vậy?" Tô Song Song càng thêm lo lắng, mặt của Bạch Tiêu lặng như tờ, lúc sau, rất nghiêm túc nói: "Nhị Manh Hoa, có chuyện không may rồi!"
Tô Song Song vừa nghe xong, lập tức cầm lấy cánh tay của Bạch Tiêu, cảm thấy hơi khó thở, bối rối hỏi: "Làm… Làm sao vậy? Có phải A Mặc đã xảy ra chuyện gì không?"
"Phải! Em đừng nóng vội, không phải chuyện gì lớn nhưng chúng ta phải đi cứu nó!" Bạch Tiêu gật đầu với Tô Song Song, suýt nữa thì ngã xuống đất, anh ta vội vàng đỡ cô ngồi vào ghế sô pha bên cạnh.
“Em hãy nghe anh nói." Biểu hiện trên mặt của Bạch Tiêu chưa bao giờ nghiêm túc như vậy, hai tay của Tô Song Song đặt trên đầu gối, vẻ mặt rất hoảng loạn chăm chú lắng nghe.
"Sáng nay Tần Mặc không tới công ty, đã bị người ta bắt đi rồi, vừa mới nghe ngóng được, đó là một vị công chúa nước ngoài đã bắt Tần Mặc đi!"
"Gì cơ?" Tô Song Song trừng mắt, lúc này nhất thời không có phản ứng gì.
"Em hãy nghe anh nói hết đã!" Bạch Tiêu càng thêm sốt ruột, Tô Song Song lập tức trật tự, không hề chớp mắt nhìn thẳng anh ta.
"Hiện tại bọn họ đang ở vùng ngoại thành, công chúa ép Tần Mặc phải cử hành hôn lễ, nó vừa phát tín hiệu cầu cứu, chúng ta phải đến cứu nó!" Bạch Tiêu nói đến đây cũng trở nên gấp gáp.
Tô Song Song cũng gấp gáp theo, chỉ là không hiểu lắm: "Anh ấy là chồng của em, sao lại có thể cùng người khác cử hành hôn lễ, cô công chúa kia có phải bị ngốc hay không?"
"...” Bạch Tiêu thấy Tô Song Song phát hiện điểm đáng nghi, hắn ho một tiếng, vội vàng chuyển đề tài: "Cái này… cái cô người nước ngoài đó, không hiểu! Dù sao vì hòa bình của hai quốc gia, anh không thể không đến."
"Bạch Tiêu, anh còn nhắc đến hòa bình cái gì, anh nói thật đi, rốt cuộc là xảy ra chuyện gì!" Tô Song Song có chút nóng nảy.
Bạch Tiêu hạ vai xuống, rầu rĩ đành phải nói thật: "Được được! Chúng ta bây giờ phải mau chóng qua chỗ bọn họ, anh chỉ có thể biết vậy, có gì gặp Tần Mặc thì tính tiếp."
"Là thế nào? Anh nói mau đi! Nếu đúng là A Mặc cùng cô gái ấy cử hành hôn lễ, điều này làm sao có thể được chứ!" Tô Song Song nói xong kéo Bạch Tiêu đi ra ngoài, lúc này cô càng sốt ruột.
Bạch Tiêu vừa đi vừa nói kế hoạch của mình với Tô Song Song: "Lát nữa em mặc đồ phù dâu, tôi cải trang thành phù rể, chúng ta tiến vào, nghĩ cách đưa Tần Mặc ra ngoài, cùng lắm thì anh hoán đổi vị trí với nó, cho dù anh có phải kết hôn thay cũng không thể để cậu ấy kết hôn với cô gái đó được.
Mặc dù Tô Song Song cảm thấy có điểm gì đó sai sai nhưng cô cũng không nghĩ ra được cách nào khác, chỉ có thể gật đầu, đồng ý.
Lúc Tô Song Song từ phòng hoá trang đi ra, cúi đầu nhìn quần áo trên người và cách trang điểm, có chút không hiểu, cô bất an quay ra hỏi Bạch Tiêu: "Trang điểm cho phù dâu như này có phải quá đẹp không? Thật sự sắp thành cô dâu rồi."
"Ai nha! Cô ta là công chúa, em là phù dâu của cô ta tất nhiên sẽ phải khác rồi đúng không? Nhanh lên, đến giờ rồi, lát nữa bọn họ cử hành hôn lễ, em nhất định không được khóc đó!"
Bạch Tiêu xem giờ, cuống cuồng như lửa cháy đến nơi, Tô Song Song lập tức cũng trở nên khẩn trương, cầm váy đi theo Bạch Tiêu chạy ra bên ngoài, cô vừa vào trong xe, xe lập tức khởi hành, làm cho tâm trạng của Tô Song Song càng thêm bất an.
Xe dừng lại, Tô Song Song xuống xe nhìn thấy một hôn lễ vô cùng xa hoa, tất cả người tham dự đều là những người xuất hiện trong TV, cô có chút bối rối, nhưng nghĩ đến việc Tần Mặc còn đang chờ cô đến cứu, ngay lập tức tràn đầy sức lực.
Bạch Tiêu bước đến, vội vàng đẩy cô trốn ra một bên hành lang, sau đó dẫn cô vào một phòng ở bên trái, Tô Song Song khẩn trương nhìn bốn phía, hạ giọng nói: "Lát nữa chúng ta phải làm gì!"
"Cái này, lát nữa em đi theo anh ra ngoài, nhớ, bên ngoài tất cả đều là phóng viên, gặp chuyện gì đều phải bình tĩnh, đừng để mất mặt!"
Bạch Tiêu dặn xong, nhìn thời gian, thấy Tô Song Song thận trọng gật đầu, lập tức lôi cô ra ngoài.
Tô Song Song vừa đi ra, rõ ràng có nhìn thấy ông ngoại của mình, hơi khó hiểu!
Cho đến khi Bạch Tiêu cầm tay cô đặt lên tay của Chiến lão gia, sau đó đứng ở đằng sau giúp ông đẩy xe lăn, Tô Song Song mới phản ứng lại.
Cô đang muốn mở miệng, còn chưa kịp hỏi cái gì, Chiến lão gia ngay lập tức kéo cô đi về phía trước.
Tô Song Song vừa ngẩng đầu lên, thấy Tần Mặc đứng ở cách đó không xa, hướng về phía cô cười ấm áp, mà hai đứa nhỏ đáng yêu của cô, cũng đang đứng ở phía sau, cầm đuôi váy cho cô.
Cho đến khi Chiến lão gia đặt tay của Tô Song Song lên tay của Tần Mặc, Tô Song Song mới hiểu ra vấn đề, cô hơi tức giận.
Nhưng lúc cô nhìn vào đôi mắt tràn ngập tình cảm của Tần Mặc, đột nhiên lại cảm thấy dường như bây giờ cái gì cũng không quan trọng nữa, chỉ cần anh ở bên cô là đủ rồi.
Những lời mà mục sư nói, Tô Song Song đều không còn nghe thấy gì nữa, chỉ là nghe thấy câu nói của Tần Mặc: "Đồng ý".
Cô có hơi sửng sốt, nhưng ngay sau đó lại nở một nụ cười nhẹ nhàng, đợi lúc mục sư hỏi cô, cô đột nhiên bật khóc, mắt ngấn lệ, gật đầu nói: "Tôi đồng ý!"
Lúc này cả lễ đường vang lên một tràng pháo tay, tất cả mọi người đều vui mừng, Tô Song Song quay đầu lại nhìn, tất cả những người ngồi ở hàng ghế thứ nhất đều là những gương mặt quen thuộc, có người đang khóc, có người đang cười.
Nhưng Tô Song Song bây giờ vẫn chưa thể bình tĩnh, cô vẫn theo thói quen nắm chặt tay của Tần Mặc, ngẩng đầu nhìn hắn, vừa lúc Tần Mặc cúi đầu nhìn cô, hai người nhìn nhau đầy trìu mến.
Tần Mặc tươi cười đầy hạnh phúc, nhẹ giọng nói: "Anh yêu em!"
Sau đó, Tần Mặc cúi đầu, anh không hôn môi Tô Song Song, mà là hôn lên trán của Tô Song Song, dáng vẻ rất nghiêm túc như đang thực hiện một nghi thức gì đó rất quan trọng.
Tô Song Song hơi ngạc nhiên, hàng lông mi buông xuống, nở một nụ cười thẹn thùng, cái miệng nhỏ nhắn hơi mở, nói ra bốn chữ: "Em cũng yêu anh!”
Những cánh hoa hồng xinh đẹp rơi xuống, Tần Mặc vẫn như cũ cúi đầu hôn lên trán của Tô Song Song, Tô Song Song nhắm mắt lại, khóe miệng hơi cười, cảm thấy vô cùng hạnh phúc.
Lúc này ánh nắng mặt trời rất đẹp, sắc vàng rực rỡ chiếu lên người của họ, đẹp tựa như một bức tranh, hình ảnh hạnh phúc này của hai người họ đã trở thành một ấn tượng sâu sắc lưu lại trong tim của mỗi người.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...