Trong bệnh viện, thân hình cao lớn của người đàn ông ngồi bên cạnh giường bệnh, hắn cúi đầu nhìn Tô Song Song nằm ở trên giường, tay lơ lửng giữa không trung không biết đang suy nghĩ gì.
Một lát sau, cửa được cẩn thận từng chút một đẩy ra, một vị bác sĩ có chút lớn tuổi đi vào, theo bản năng liếc nhìn Tô Song Song.
Ông tiến đến bên cạnh người đàn ông nói nhỏ: “Âu Dương thiếu gia, cô ấy không có gì đáng lo ngại. Cô ấy ngất đi chỉ là bởi vì đang mang thai, gần đây có thể là bị kích thích quá lớn, mới dẫn đến thân thể bị suy yếu.”
Người được gọi là Âu Dương thiếu gia nghe xong, quay đầu nhìn vị bác sĩ, bên trong con mắt màu xanh làm lộ ra vẻ kinh ngạc: “Ông nói cô ấy mang thai?” Nói xong, hắn thấy vị bác sĩ gật gật đầu, khóe miệng cong lên, không nhịn được khẽ cười.
“Chuyện này đúng thật là ông trời đang giúp tôi!” Hắn nói xong phất phất tay, ra hiệu cho vị bác sĩ đi ra ngoài. Ngay sau đó hắn đứng dậy, duỗi một ngón tay nhẹ nhàng chọc chọc trên bụng của Tô Song Song.
Tay hắn sờ sờ qua lại trên bụng của Tô Song Song, dường như đang suy nghĩ chuyện gì đó, sau đó hắn cười hỏi Tô Song Song còn đang ngất “Tô Song Song, em nói xem, đứa bé này nên giữ lại hay không đây?”
Nói xong, ngón tay hắn hơi dùng sức, Tô Song Song lập tức nhíu mày, hắn nhân tiện thu tay về, tự nhủ “Dù sao cũng còn thời gian để tôi suy nghĩ.”
“Ai…Đây đúng là một vấn đề khó khăn đây!” Hắn nói xong rồi xoay người ngồi lại xuống ghế, còn chưa kịp suy nghĩ, Tô Song Song ưm một tiếng, dần dần tỉnh lại.
Âu Dương cúi đầu nhìn lướt qua cái bụng của Tô Song Song, cười nói: “Xem ra tiểu súc sinh này đúng thật là vẫn chưa tới lúc phải chết a. Có điều như vậy cũng tốt, sau này trên tay lại thêm một cái thẻ lợi thế.”
Âu Dương vừa nói ra, Tô Song Song liền mơ mơ màng màng tỉnh lại, tầm nhìn trắng xóa, cô nhớ lại bản thân cuối cùng là tai nạn xe cộ, tai nạn xe cộ bốn chữ này đã trở thành cơn ác mộng của cô, vừa nghĩ tới liền bất giác cả người run lên.
“Tiểu thư cô thế nào rồi? Quả thực vô cùng xin lỗi!” Âu Dương nói rồi tiến tới, Âu Dương mang trên mặt vẻ lo lắng, một đôi bàn tay lớn giơ giữa không trung không biết nên bỏ xuống hay như nào mới ổn, tỏ ra vô cùng hiền hậu chất phác.
Tô Song Song lúc này mới phát hiện ra bên trong phòng bệnh còn có người khác, cô quay đầu liếc nhìn, luôn cảm thấy người trước mắt ngờ ngợ có chút quen thuộc, đặc biệt là dáng người cao to cùng nụ cười toát lên vẻ ấm áp. Thế nhưng, cẩn thận nghĩ lại, người đàn ông tóc vàng mắt xanh giống như là con lai này chắc chắn là cô chưa từng gặp.
“Không có việc gì lớn lắm, chỉ là bụng có hơi đau một chút.” Tô Song Song nói xong cau mày nhìn về phía cái bụng của mình, theo lý thuyết chỗ cô bị va chính là vai, tại sao bụng lại đau nhỉ.
“À, đúng rồi, bác sĩ bảo đứa bé trong bụng cô không bị tổn thương gì, cô không cần lo lắng. Chỉ có điều cô bị thiếu dinh dưỡng, hơn nữa tâm trạng đau buồn quá mức. Nếu như không cẩn thận, rất có khả năng đứa bé này…”
“Anh nói cái gì? Tôi mang thai?” Tô Song Song theo bản năng sờ vào bụng mình, ánh mắt đầy kinh ngạc.
“Tại sao cô lại không biết chứ? Bác sĩ nói nó đã được hơn một tháng rồi, cô cũng phải cẩn thận, không thể cứ hao tổn tinh thần như vậy được.” Âu Dương mỉm cười nhìn cái bụng của Tô Song Song, trong mắt tràn ngập yêu thương.
“À! Đúng rồi, tôi còn chưa tự giới thiệu, tôi tên là Âu Dương Văn Nhân. Sự việc ngày hôm nay thật sự vô cùng xin lỗi. Đúng rồi, làm thế nào để tôi có thể thông báo cho người nhà của cô.”
Âu Dương Văn Nhân nói đến đây thấy Tô Song Song vẫn chưa mở miệng, lại vội vàng nói: “Cô yên tâm tôi nhất định sẽ giúp đỡ cô đến tận lúc xuất viện, chắc chắn sẽ chịu trách nhiệm.”
Tô Song Song vẫn còn đang khiếp sợ với việc mình mang thai, mãi một lúc lâu mới lấy lại tinh thần. Cô bỗng nhiên ngẩng đầu nhìn Âu Dương Văn Nhân, hỏi một câu: “Con của tôi không có chuyện gì phải không?”
Âu Dương Văn Nhân sửng sốt một chút, gương mặt kinh hồn, nói: “Không có chuyện gì, chỉ là tiểu thư cô nên chú ý đến thân thể của mình, đúng rồi, tôi còn chưa biết làm thế nào để thông báo cho người nhà của cô.”
“Người nhà…” Tô Song Song cúi mặt xuống, có chút hoảng loạn. Hiện tại chuyện mang thai cô vừa mừng vừa sợ, khiến cho tâm trạng vốn dĩ đã rối loạn của cô hiện tại lại càng loạn thêm.
"Tôi... Chồng tôi không cẩn thận đã qua đời rồi, tôi... Không có người thân nữa rồi." Tô Song Song chỉ nghĩ đến được ột hoàn cảnh như vậy thôi, nói xong còn ngẩng đầu lên nhìn về phía Âu Dương Văn Nhân, rất sợ hắn hoài nghi.
Nào biết Âu Dương Văn Nhân nhìn thành thật, tính cách cũng rất thành thật, Tô Song Song nói như vậy thì hắn liền tin, lộ ra gương mặt thương tiếc. Hắn suy nghĩ một chút rồi nói: "Dù sao đụng vào cô cũng là lỗi của tôi, cho nên cô yên tâm, mấy ngày cô ở bệnh viện này tôi sẽ đền bù mọi tổn thất."
"Cái này..." Tô Song Song vốn là muốn nói không cần làm phiền, nhưng lại cúi đầu nhìn một cái vào bụng của mình. Bây giờ đứa bé không có ổn định, cô không thể cậy mạnh được liền gật đầu: "Vậy thì rất cảm ơn anh. Tôi sẽ không lừa tiền của ngươi đâu, chẳng qua là hiện tại ở bên cạnh tôi không có người thân, nên không tiện lắm..."
"Không sao, nên như vậy mà. Cô muốn ăn cái gì, tôi mua cho cô, bác sĩ nói thân thể của cô thật sự là quá yếu ớt rồi, phải cố gắng bồi bổ."
"Cảm... Cảm ơn, tôi chỉ muốn ăn chút cháo thôi, tôi đây..." Tô Song Song vừa nói vừa sờ ví tiền của mình, lại phát hiện trên người đang mặc là quần áo bệnh viện liền thấy có chút quẫn bách.
Âu Dương Văn Nhân vội vàng đem túi của Tô Song Song tới, đưa tới trước mặt cô, cười nói: "Cô xem xem có thiếu cái gì hay không? Lúc ấy quá hỗn loạn, nói không chừng có người lại đục nước béo cò."
Tô Song Song lấy ví tiền ra, nhìn qua một cái, thấy thẻ đều đủ, liền rút ra một tờ tiền đưa qua: "Đã làm phiền anh rồi."
Âu Dương Văn Nhân lại đem tiền đẩy trở về, cười nói: "Cô không cần khách khí. Thật ra thì nếu như cô không tố cáo tôi thì đã là một may mắn lớn với tôi rồi, nếu không thì cơ hội ra nước ngoài du học mấy tháng nữa của tôi khẳng định sẽ không còn nữa rồi."
"Cô yên tâm, chuyện này ta nhất định sẽ chịu trách nhiệm hoàn toàn về tiền bạc, chỉ hy vọng Vương tiểu thư có thể không tố cáo tôi." Âu Dương Văn Nhân mặc dù lớn lên giống như con lại nhưng mà một khi cười lên thì phá lệ ôn nhu, còn lộ ra thêm một chút thật thà, nhìn không giống như người xấu.
Tô Song Song sửng sốt một chút, lầm bầm nói: "Vương tiểu thư?"
Âu Dương Văn Nhân vội vàng lấy ra một tấm thẻ căn cước từ trong túi áo đưa cho Tô Song Song, Tô Song Song cúi đầu nhìn một cái, tên họ phía trên thẻ căn cước phía viết ba chữ Vương Song Song.
Tấm ảnh của người trên thẻ căn cước lớn lên so với cô cũng không sai biệt lắm, thoạt nhìn còn thấy rất giống, nếu như không nhìn kỹ một chút sẽ nhìn không ra.
"Tôi nhặt được trên xe taxi, là thẻ căn cước của cô đúng không?" Âu Dương Văn Nhân đột nhiên hỏi một câu, Tô Song Song nghe xong liền vội vàng gật đầu một cái.
Cô bây giờ cần nhất chính là một thân phận mới, mặc dù chỉ là tạm thời, nhưng đây quả thực chính là thẻ căn cước mà ông trời ban tặng cho cô.
"Cảm ơn anh." Tô Song Song nói cám ơn, suy nghĩ một chút lời Âu Dương Văn Nhân vừa nói, cảm thấy hắn hẳn là không có vấn đề gì lớn. Nếu như nói hắn ngay từ đầu đã như vậy, không có mong muốn gì mà lại quan tâm cô như vậy thì nhất định là có vấn đề.
Nhưng khi hắn nói ra sợ chính mình tố cáo hắn khiến cho hắn không có cách nào xuất ngoại được, Tô Song Song liền cảm thấy tất cả mọi việc đều đã thông suốt, hơn nữa lại còn thuận theo lý tự nhiên, cô cũng yên tâm hơn rất nhiều.
"Được, cô nghỉ ngơi cho khỏe đi, tôi đi mua cháo cho cô." Âu Dương Văn Nhân nói xong thì xoay người đi ra ngoài.
Trong phòng lần nữa an tĩnh lại, Tô Song Song mệt mỏi tựa vào trên gối đầu, mờ mịt nhìn mình bụng, vốn là mặt mày ủ dột lại dần dần lộ ra ánh mắt yêu thương.
Cuối cùng, một tay Tô Song Song đặt lên bụng của mình, rốt cuộc cũng lộ ra vẻ tươi cười: " Cục cưng, mẹ sẽ chăm sóc con thật tốt. Nếu như có một ngày có thể buông xuôi, mẹ liền dẫn con đi tìm ba ba."
Tô Song Song biết rõ, bây giờ mình mà chạy trốn sẽ rất là ích kỷ, nhưng nếu như bảo cô ngày ngày đối mặt với Tần Mặc vào lúc này, mỗi ngày đều nhớ lại nỗi thống khổ đêm đó thì cô sợ rằng mình sẽ thật sự phát điên mất.
Tô Song Song thở dài, tạm thời không muốn suy nghĩ đến chuyện của Tần Mặc, chỉ muốn đem thân thể của mình chăm sóc cẩn thận trước đã, bình an sinh ra đứa nhỏ ra.
Cô vừa muốn nhắm mắt dưỡng thần, đột nhiên cảm thấy có gì đó không đúng. Cô mở mắt ra nhìn chính mình một chút, đột nhiên phát hiện ra chỗ không đúng, chiếc vòng ngọc trên tay mà Tần lão gia tử cho cô không thấy đâu nữa!
Tô Song Song vội vàng lật tung túi xách, bên trong cũng không có. Tô Song Song có chút chán nản dựa lại vào gối, mặt mày ủ rũ, trong lòng suy nghĩ: Có thể là lúc xảy ra tai nạn xe không cẩn thận bị văng ra rồi.
Cô hít mũi một cái, suy nghĩ một chút thì chỉ có thể chờ một lát nữa Âu Dương Văn Nhân trở lại, hỏi hắn có thấy hay không thôi. Nếu như quả thật không thấy thì sợ rằng thật sự là vô duyên rồi.
Tần Mặc bên này đã loạn thành một trận rồi, hắn pháo tất cả lực lượng đi canh giữ ở sân bay, tuy nhiên lại không có thu hoạch được gì, Tô Song Song căn bản cũng không có xuất ngoại.
Tần Mặc phiền não ngồi ở trên ghế, cùng hắn bận rộn còn có Tần Dật Hiên, lúc này cũng phiền não ngồi xuống. Bọn họ bây giờ đã tạm thời buông bỏ ân oán giữa hai người, hết thảy đều lấy việc tìm kiếm Tô Song Song làm chủ.
"Cô ấy có thể không xuất ngoại, tạm thời núp ở nơi thâm sơn cùng cốc rồi hay không?" Từ sau khi Tô Song Song biến mất, Tần Dật Hiên liền lo được lo mất, so với suy nghĩ trầm ổn của Tần Mặc thì loạn hơn rất nhiều.
Hắn đứng dậy bất an qua lại đi, một bên đi một bên nói dông dài: "Không đâu... Trên người cô ấy không có tiền, tất cả thẻ của cô ấy cũng không có hoạt động, cũng không đi tìm Tô Mộ, cô ấy lại không có người thân nào rồi..."
Đột nhiên Tần Dật Hiên dừng bước, hoảng sợ nhìn về phía Tần Mặc đang ngồi ở trên ghế yên lặng không nói, thanh âm có chút phát run nói: "Có phải hay không là xảy ra chuyện gì rồi, tiện nhân đứng phía sau đến bây giờ đều không tra ra được..."
"Đủ rồi! Cô ấy không có việc gì! Vĩnh viễn cũng không sẽ có chuyện gì!" Tần Mặc chợt đứng dậy, cảm thấy không khí trong phòng quá phiền muộn, liền muốn đi ra ngoài.
Lúc này Bạch Tiêu lại đột nhiên đẩy cửa đi vào, khuôn mặt hốt hoảng. Không biết tại sao, Tần Mặc nhìn thấy hắn liền cảm thấy không tốt.
Bạch Tiêu nhìn Tần Mặc, há miệng, lại nhìn về phía Tần Dật Hiên, cuối cùng tầm mắt vẫn là trở về trên người Tần Mặc, nhưng vẫn như cũ cũng không nói gì cả.
Tần Mặc không hỏi hắn, không biết tại sao, hắn biết rõ mình khẳng định sẽ không chịu nổi lời mà Bạch Tiêu muốn nói ra.
Tần Dật Hiên cũng khó bình tĩnh được, hắn nhìn thấy gương mặt Bạch Tiêu đang tràn đầy vẻ kinh hoàng. Ánh mắt Bạch Tiêu trong nháy mắt liền đỏ lên, hắn cầm mấy tấm ảnh tring tay đưa về phía Tần Mặc.
Tần Mặc liếc qua một cái, cảm thấy đó là hiện trường tai nạn xe cộ. Hắn nuốt từng ngụm nước bọt, đưa tay ra muốn nhận lấy, tuy nhiên lại cảm thấy cả người chợt trở nên vô lực.
Hắn vẫn luôn sợ sẽ là cái kết quả này, ngay từ lúc hắn sắp đem cái thành phố này lật ngược lại cũng không tìm được Tô Song Song thì hắn đã bắt đầu cảm thấy bất an rồi.
Tần Dật Hiên cũng không kiên nhẫn được nữa, đoạt lấy mấy tấm ảnh trong tay Bạch Tiêu, cúi đầu nhìn một cái, hai chân liền mềm nhũn lui về phía sau một bước. Ngay sau đó hắn liền dùng lực đem những tấm ảnh này ném xuống đất, gầm lên giận dữ: "Mẹ kiếp! Không thể nào! Làm sao có thể!"
"Làm sao có thể chết! Mẹ kiếp!" Ngay sau đó Tần Dật Hiên mạnh mẽ tiến lên, nắm lấy cổ áo của Bạch Tiêu, đem hắn đè ở trên tường, hung tợn hỏi: "Cậu lấy mấy cái tin tức chó má này ở đâu, nói!"
Bạch Tiêu đỏ mắt, không có tâm tình cùng Tần Dật Hiên so đo, yên lặng không nói. Tần Mặc mặt không biểu tình, hắn chậm rãi ngồi xổm xuống, hành động cực kỳ chậm, giống như một lão già bốn mươi tuổi.
Hắn nhặt những tấm ảnh trên đất lên, nghiêm túc nhìn từng tấm từng tấm.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...