Nam Thần Ở Phòng Bên Cạnh

Editor: Puck - Diễn đàn

Tô Song Song ngồi ở trong xe, vẻ mặt khinh thường, thật ra thì trong lòng cô chột dạ, dù sao chuyện như vậy làm thật ghê tởm, chính cô cũng hơi không chịu nổi, nhưng trên mặt mũi đủ ra vẻ.

Tần Mặc lên xe, khóe miệng khẽ nhếch cười quay đầu nhìn dáng vẻ nghiêm túc của Tô Song Song, giống như mới vừa thúi trốn trong nhà vệ sinh không đi ra là anh, mà không phải là cô.

“Sao không lái xe? Có phải không muốn kết hôn không!” Tô Song Song bị Tần Mặc nhìn hơi sợ hãi, vỗ mạnh bắp đùi “Bốp!” cái, đau đến cô hít một hơi nhếch miệng, như cũ khí thế không giảm.

“Được được!” Tần Mặc là người lạnh lùng như vậy đã bị Tô Song Song làm cho bại hoàn toàn rồi, làm ra vẻ mặt cưng chiều bị cô dạy dỗ nhưng không thể làm gì, một cước đạp chân ga lái xe về phía trước.

Xe chạy một lát, Tô Song Song chột dạ túm lấy vạt áo của mình, cúi đầu, dùng giọng nói cùng cỡ với con muỗi hừ hừ nói: "A Mặc, thương lượng chuyện này một chút.”

“Nói đi.” Tần Mặc cũng đoán được Tô Song Song muốn nói cái gì, anh cố ý làm bộ như không có hứng thú, thái độ rất sống sượng.

“Chuyện này… Chuyện ngày hôm nay không cho phép anh nói cho người khác, nhất là Bạch Tiêu và Lục Minh Viễn cùng với Tô Mộ, có được không.”

Tô Song Song đúng là không muốn nhận kinh sợ, nhưng vừa nghĩ tới nếu để cho bât kỳ người nào trong bọn họ biết được, nửa đời sau của cô cũng đừng nghĩ tới xoay người.

Tô Song Song vì cái mông không có tiền đồ của mình làm tức giận quá mức, dùng sức cọ cọ trên xe, cái mông đã cọ đau nhưng vẫn chưa cảm thấy hết giận.

"Có ích lợi gì?" Tần Mặc nói xong dừng xe ở ven đường, quay đầu nhìn về phía Tô Song Song.

Cho tới bây giờ Tô Song Song cũng chưa từng nghĩ tới sẽ nghe được lời nói vô sỉ chỉ thuộc về Bạch Tiêu từ trong miệng Tần Mặc, sửng sốt một chút, ngơ ngác hỏi, “Vậy anh muốn chỗ tốt gì à?”

“Chỗ tốt…” Tần Mặc quét Tô Song Song một vòng trên dưới, trong ánh mắt trong trẻo lạnh lùng lại lộ ra ánh lửa nóng bỏng.

Tô Song Song bỗng cảm thấy  không khí không phải tươi đẹp như vậy, nuốt nước miếng một cái, đã nhìn thấy Tần Mặc chậm rãi hạ ngang ghế ngồi của anh, nhếch miệng mang theo ý xấu nói: “Chúng ta còn chưa từng thử trong xe.” dieendaanleequuydonn


“Em đi!” Tô Song Song bị dọa đến chợt đứng lên, đầu “Rầm!” Một tiếng đụng vào mui xe, trong nháy mắt bị đụng đến hoa mắt.

Tần Mặc vừa thấy vội vàng ngồi dậy, kéo Tô Song Song đã mơ hồ vào trong ngực, nhìn đầu cô, vừa sờ, sưng lên một bọc lớn, Tần Mặc tức giận thật sự hận không thể hung hăng nhéo gương mặt của cô.

Tay Tần Mặc vừa đụng vào đầu Tô Song Song, cô rốt cuộc mới phản ứng, đau gào một tiếng, vừa bực tức lại uất ức hơn nữa đau, trong nháy mắt nước mắt đã rơi xuống.

Cô vừa khóc, Tần Mặc liền luống cuống, nhưng mà giọng nói vẫn cứng rắn như cũ: "Khóc cái gì? Tự em đụng.”

"Đều tại anh, nhất định chiếm tiện nghi của em! Đều tại anh!” Tô Song Song lầm bầm lầu bầu, nửa thật nửa giả, kết quả càng khóc càng cảm thấy đau lòng, đã xảy ra thì không thể cứu vãn.

“Anh muốn chiếm tiện nghi của em khi nào hả?” Tần Mặc bị Tô Song Song khóc nhức đầu, bàn tay không thuần thục xoa đầu cho cô, xoa tóc cô thành giống như chuồng gà.

“Mới vừa rồi, anh lại muốn cùng em ở trên xe, thế này thế kia!” Tô Song Song duỗi ngón tay chỉ vào cằm Tần Mặc, dáng vẻ anh đồ trứng thúi thử đụng vào xem.

“…” Tần Mặc dùng sức vuốt đầu Tô Song Song, đau đến cô rầm rì một tiếng, ngay sau đó Tần Mặc thả nhẹ tay, cắn răng nói: “Anh để cho em xoa chân bóp vai cho anh, cho dù em muốn ở trông xe, xe này cũng mở rộng không ra.”

“…” Tô Song Song bỗng cảm thấy  tự mình nghĩ nhiều, nhưng một giây kế tiếp phản ứng kịp, Tần Mặc cố ý! Anh học xấu!

“Anh cố ý có đúng không? Tần Mặc anh tiểu cầm thú, đi học xấu theo quyển sách yêu  nghiệt kia!” Tô Song Song nghĩ tới quyển sách yêu nghiệt rách không biết do ai viết kia, liền giận đến nghiến răng.

“Còn đau không?” Tần Mặc trực tiếp nói sang chuyện khác, tay cầm mặt Tô Song Song nhìn kỹ  một chút, thấy cục u trên đầu cô nhìn không ra, dường như không sưng bao nhiêu, hơi yên tâm.

“Đau! Sao lại không đau! Hừ!” Khó khăn lắm Tô Song Song mới hòa được một ván, tuyệt đối không dễ dàng bỏ qua cho Tần Mặc, nếu không lần sau có cơ hội rửa sạch sỉ nhục trước kia cũng không biết là lúc nào.

"Vậy em nói làm thế nào?" Tần Mặc biết Tô Song Song đang đổ thừa, cũng liền nuông chiều cô như vậy, theo lời của cô nói tiếp.


“Em đại nhân đại lượng, chỉ cần anh không nói chuyện ngày hôm nay ra, em sẽ tha cho anh.” Tô Song Song vui vẻ trong lòng, ngoài mặt còn tỏ vẻ nghiêm túc. die~nd a4nle^q u21ydo^n

Tần Mặc chợt nhíu mày, dáng vẻ suy nghĩ sâu xa, quay đầu hỏi Tô Song Song: “Chuyện nào ngày hôm nay?”

“Chính là nó! Anh biết mà!” Tô Song Song có ý tứ tốt nhắc lại như vậy, cô hàm hồ nói một câu, dùng ánh mắt ý bảo Tần Mặc: Anh biết mà!

Tần Mặc như cũ giả vờ ngây ngốc, dáng vẻ không hiểu: “Anh không biết!”

“Tần Mặc! Có phải anh muốn chia phòng ngủ không!” Tô Song Song thật sự nổi giận, khẽ quát một tiếng, mắt trừng to, nhưng không hề có một chút khí thế nào.

“Được được được! Ai cũng không nói cho!” Tần Mặc thấy Tô Song Song dựng lông, cũng không trêu chọc cô, lại khởi động xe, chạy tới nơi tổ chức hôn lễ, hôn lễ sẽ lập tức cử hành, có một vài chi tiết, phải do Tần Mặc và Tô Song Song đích thân đi.

Chỉ chớp mắt bận rộn đã đến ngày cử hành hôn lễ, Tô Song Song cả đêm không ngủ, rạng sáng ngày hôm sau, cô mới mơ mơ màng màng ngủ gật, liền bị Tô Mộ túm lỗ tai kéo dậy rồi.

“Tiểu tổ tông của tôi! Em có kết hôn không, còn không mau lên tinh thần, lập tức phải đưa em đi!” Tô Mộ thao thao bất tuyệt, còn gấp gáp hơn Tô Song Song.

Cơn buồn ngủ của Tô Song Song tới, nghiêng đầu không quản cái gì, hừ hừ, mặc cho bọn họ khiêng mang kéo cho tới phòng trang điểm.

Cả quá trình trang điểm, Tô Song Song ngủ được mơ mơ màng màng, đợi đến khi trang điểm xong, Tô Song Song vẫn mơ mơ màng màng, Tô Mộ cắn răng, một tay bóp mông Tô Song Song, một chút cũng không lưu tình.

Tô Song Song chỉ cảm thấy đau tan lòng nát dạ từ cái mông chạy lên đầu óc cô, cô lập tức hét lên một tiếng, cả người lập tức tỉnh táo.

“Tô Mộ, chị làm gì đấy!" Tô Song Song đau nước mắt lưng tròng, một tay xoa cái mông của mình, một mặt lên án Tô Mộ.


Hôm nay Tô Mộ mặc bộ váy dâu phụ trắng như tuyết, nổi bật lên dáng người nhỏ nhắn xinh xắn đáng yêu, chỉ có điều đôi tay kia chống nạnh, dáng vẻ phụ nữ có chồng hung hãn thật sự không xứng đôi với bộ váy cô đang mặc.

“Em nói cái gì? Em kêu la với ai?” Khi Tô Mộ nói lời này thì trừng hai mắt, trong nháy mắt Tô Song Song yên lặng, ngượng ngùng cúi đầu níu lấy đầu ngón tay mình, nhỏ giọng lầm bầm, “Cọp mẹ.”

"Hả?" Tô Mộ khẽ hừ, Tô Song Song lập tức cười làm lành, nói sang chuyện khác, “Trang phục ở đâu? Có phải sắp đến thời gian, nắm chặt nắm chặt!”

“Bên kia, nếu em còn dám vụng trộm ngủ, hừ!” Tô Mộ còn chưa nói hết, nhưng lại làm một tư thế véo người ở giữa không trung, bị sợ đến Tô Song Song vội vàng đi mặc áo cưới. die nda nle equ ydo nn

Đợi đến khi Tô Song Song thay áo cưới, vén rèm, cô nhìn vào trong gương, cả người ngây ngốc.

Tô Mộ chờ hồi lâu không thấy Tô Song Song ra ngoài, chống nạnh đi vào tìm Tô Song Song, vừa thấy được dáng vẻ cô ấy bây giờ, trong nháy mắt cũng ngây người.

“Tô Tô Tô… Người nọ là em hả?” Tô Song Song không xác định chắc chắn nâng tay trái của mình lên, lại nâng tay phải của mình lên, thấy người trong gương làm theo động tác giống hệt cô, lên tiếng kinh hô, “Thật sự là em à!”

Tô Song Song trong gương một đôi mắt to ngập nước khóe mắt được vẽ hơi nhếch lên, trong thanh thuần lộ vẻ quyến rũ, cái miệng nho nhỏ tô thành thạch trái cây, cực kỳ mê người.

Tóc thẳng vốn thật dài của cô được cuốn thành lọn sóng lớn, bới lên một phần, buông hai lọn bên má, trên đầu mang vương miện và lụa mỏng tinh xảo, lụa mỏng cực kỳ dài, phía trên dùng tơ bạc thêu phượng hoàng phong cách Trung Quốc, có vẻ cực kỳ khác biệt.

Một bộ áo cưới kéo đất màu trắng của cô, áo cưới dán chặt thân hình của cô, có thể nói lộ ra tất cả vóc người hoàn mỹ của cô, ở sau lưng hai hàng kim cương lóe sáng từ xương bả vai kéo dài xuống dưới, giống như đôi cánh khép lại, lộ ra khí chất thần tiên.

Tô Mộ lấy lại tinh thần, cố làm ra vẻ trấn định lầm bầm một câu: “Đương nhiên chính là em, nhìn em không có tiền đồ như vậy, mau xuống đây, một lát nữa hôn lễ bắt đầu rồi!”

Tô Mộ nói như vậy vì sợ Tô Song Song khẩn trương, nhưng chính cô lại bởi vì Tô Song Song đẹp, kích động suýt chút nữa bật khóc, lúc trước Tô Song Song nói đã lĩnh giấy chứng nhận rồi, cô vẫn không cảm giác được cô ấy lập gia đình.

Thế nhưng một khắc này, khi nhìn thấy cô ấy mặc áo cưới, chậm rãi đi về phía cô, lúc này mới kích động thiếu chút nữa lệ nóng lưng tròng.

“Thật đúng là em!” Tô Song Song chậm chạp thong thả, nhếch miệng cười, dáng vẻ ngây ngốc lại lộ ra chút ngây ngốc đáng yêu.

Tô Mộ không nhịn được nín khóc lại cười, đưa tay nhéo mũi cô ấy, cười ha hả nói: ‘Còn không mau đi, nếu như không kịp, em cũng đừng gả cho chị!”


“Dạ dạ! Tô đại nhân, chúng ta khởi giá!” Trong lòng Tô Song Song cũng thật khẩn trương, nhưng nhạo báng một phen với Tô Mộ như vậy, ngược lại thả lỏng không ít, chỉ có điều khi đi đường vẫn không suôn sẻ tập tễnh.

Nhà cũ họ Tần, ông cụ Tần từ sáng sớm đã ngồi ở ban công ngoài trời, nhìn phương xa, không biết đang nghĩ cái gì, Cô Tô Na đi tới, nhẹ giọng gọi một tiếng: “Ông nội?” d1en d4nl 3q21y d0n

“A! Tiểu Na tới à!” Ông cụ Tần vừa nghe là Cô Tô Na, quay đầu, vẫy tay với cô.

“Ông nội, ngài thật không đi tham dự hôn lễ à?” Cô Tô Na đi nhanh qua, nửa ngồi bên cạnh ông cụ Tần, khẩn trương hỏi một câu.

Ông cụ Tần vừa nghe, trong mắt lộ ra giãy giụa và đau lòng, quật cường nói một câu: “Không đi! Tương lai bọn chúng nhất định sẽ hối hận! Ông còn lâu mới đi!”

“Ông nội rốt cuộc là vì chuyện gì?” Cô Tô Na giả bộ ngây thơ, thử hỏi một câu.

Ông cụ Tần há miệng, lời đến khóe miệng lại thay đổi: “Thân phận của hai đứa không thích hợp, ở chung một chỗ sẽ không hạnh phúc!”

“Ồ!” Cô Tô Na thấy không hỏi được gì khác từ trong miệng ông cụ Tần, dứt khoát hỏi một câu khác, “Ông nội, có phải ông muốn ngăn cản hôn lễ của bọn họ không?”

“Thật ra thì ông cũng không nghĩ vậy, nhưng hết cách rồi, bọn họ nhất định không thể ở bên nhau, chuyện này không lừa được cả đời, tương lai khẳng định khổ sở.” Ông cụ Tần càng nói càng khó chịu.

Cô Tô Na ngửa đầu nhìn ông cụ Tần, trong mắt khẽ lóe lên nước mắt, cô đột nhiên rất kỳ quái nói: “Ông nội, cháu thật sự vô cùng thích ông, ông cho cháu ấm áp chưa từng có, chi tiếc sao ngài không sớm đến tìm cháu!”

Ông cụ Tần đột nhiên cảm thấy cảm xúc của Cô Tô Na không đúng lắm, vội vàng hỏi một câu: “Tiểu Na, cháu làm sao vậy?”

“Ông nội, cháu biết rõ ông tìm cháu trở lại cũng là vì Tần Mặc, tại sao ông đối xử với anh ta tốt như vậy?” Cô Tô Na đột nhiên cười, cười đến trong mắt rưng rưng.

Lúc này ông cụ Tần thật sự cảm thấy có gì đó không đúng rồi, ông định kéo tay Cô Tô Na, nhưng Cô Tô Na lại nhanh chóng lui về sau một bước, ông cụ không chạm đến được.

“Ông nội, cháu sẽ giúp ông ngăn cản hôn lễ của bọn họ, chỉ có điều ông phải bỏ ra cái giá tương xứng!” Cô Tô Na nói xong, còn không đợi ông cụ Tần nghĩ ra, một phát nhanh chóng đẩy xe lăn về phía ban công.

Bởi vì nhà cũ không có con nít, lan can ban công ngoài trời tầng bốn chỉ cao nửa thước, Cô Tô Na đẩy một cái như vậy, ông cụ Tần trực tiếp theo xe lăn rớt xuống, té xuống lầu dưới.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui