Nam Thần Ở Phòng Bên Cạnh

Tô Song Song không nghĩ tới Tần Mặc lại đột nhiên đi ra, sửng sốt một chút, cô thấy Tần Mặc quay đầu không nhìn, nên cũng chẳng quay đầu lại xem, chỉ biết rõ nhất định mình đã bị thấy hết.

Hẳn là vì có chăn đệm phía trước, Tô Song Song nghĩ, dù sao cũng đã nhìn rồi, cô bình tĩnh không ít, lúc này không bị dọa sợ đến hét mức toáng lên, chỉ nhanh chóng nắm một bên chăn bao bọc mình lại.

Tần Mặc nhìn lướt qua, thấy Tô Song Song trùm kín chăn, anh hơi nghiêng đầu, vừa dùng khăn bông lau tóc, vừa đi tới.

Tô Song Song hít hít mũi, mặc dù lúc này Tần Mặc đã có kinh nghiệm, tắm xong, mặc áo, nhưng đối với chuyện đại soái ca tắm, Tô Song Song vẫn hết sức bất mãn như cũ, lau đầu cũng gợi cảm như vậy, muốn gây họa?

Cô đưa tay ra xoa xoa mũi đã cầm máu, nếu lại tiếp tục như thế, sớm muộn gì cô cũng chảy máu mà chết.

"Tần Mặc, anh tắm xong tại sao không gõ cửa đã tiến vào?" Lúc Tô Song Song nói câu này tuyệt đối không suy nghĩ một chút nào, nghĩ cái gì thì nói cái đó, nói xong cô liền hối hận, thật lòng không muốn thừa nhận mình là một người não tàn.

Tô Song Song kéo váy ngủ của mình trong chăn, bây giờ cô hối hận đến chết, tối ngày hôm qua không nên mang bộ này, trực tiếp mặc váy ngủ liền đi ra, sau này cô muốn giấu tất cả váy, chỉ chừa lại quần dài và áo ngủ!

Tần Mặc ngồi trên ghế, đối với kỹ năng nói lung tung thường xuyên của Tô Song Song đã có sức miễn dịch.

Anh rất lạnh nhạt xoay đầu lại, nhìn Tô Song Song, một bộ nhìn người ngu ngốc, anh đổi tay, tiếp tục lau tóc, không đếm xỉa tới cô phun ra một câu: "Lần đầu tôi nghe nói đi ra từ phòng tắm phải gõ cửa."

"..." Tô Song Song dự định bỏ qua đề tài này, cô đi xuống giường, khập khiễng tới phòng bếp, trong nháy mắt mở tủ lạnh, Tô Song Song lục soát trên dưới xong không thể không bi thương nhận ra sự thật.

Tô Song Song lấy ra củ cà rốt duy nhất có thể ăn, quơ quơ trước mặt Tần Mặc, mang theo sự lấy lòng nói: "Hay chúng ta ăn canh cà rốt?"

Mặc dù Tần Mặc ăn rất kén chọn, nhưng bây giờ không có điều kiện, cũng không cần phải đặc biệt kiểu cách, anh gật đầu một cái, tiếp tục lau tóc của mình.


Dường như Tô Song Song nhớ tới nơi đó không đúng lắm, lại mở cửa tủ lạnh ra, nhìn lướt qua tầng đông lạnh.

Rốt cuộc cô cũng nhớ tới chỗ nào không đúng, ngẩng đầu hỏi Tần Mặc: "Tần Mặc, anh làm cháo trứng muối thịt nạc không còn dư lại chút thịt sao?"

Tần Mặc quay đầu nhìn Tô Song Song, tùy ý tựa chân vào giường, anh như vậy lộ ra một chút lười biếng, trái ngược hoàn toàn với vẻ lạnh lùng thường ngày.

"Gọi tôi A Mặc." Tần Mặc nói xong, nhìn vẻ mặt đầy kinh ngạc của Tô Song Song, lại nói thêm một câu: "Bây giờ tôi không muốn để người ta biết mình là Tần Mặc."

Tô Song Song nghe vậy, một bộ dạng bừng tỉnh hiểu ra, nhất thời nghĩ thành, khả năng bây giờ của Tần Mặc không như trước, phỏng chừng tên của anh đã nổi tiếng, cho nên vẫn khiêm tốn thì tốt hơn.

Tô Song Song vừa nghĩ tới chuyện đó có thể ẩn giấu nguy hiểm, vội vàng nghiêm túc gật đầu: "Anh yên tâm, nhất định tôi không kêu lung tung bên ngoài, đúng không, A Mặc?"

Lúc Tô Song Song nói chuyện, âm cuối kéo dài theo bản năng, lộ ra một chút mềm mại dịu dàng, nghe hết sức thoải mái.

Trong nháy mắt Tần Mặc thư giãn không ít, anh gật nhẹ, quay đầu, tiếp tục lau tóc của mình.

Tô Song Song ngâm củ cà rốt xong, muốn đi rửa mặt, dù khập khiễng, thế nhưng hoạt động trong phạm vi nhỏ, cũng sẽ không sinh ra gánh nặng quá lớn.

Hai người ăn canh xương củ cà rốt và cơm xong, Tô Song Song đổi một bộ quần áo thoải mái, ngồi xếp bằng trên giường, suy nghĩ một chút bắt đầu lục tung, tìm ra tất cả tiền tích góp của mình.

Tần Mặc ngồi trên ghế, quay lại, nhìn Tô Song Song đang làm việc, chỉ chốc lát sau, trước mặt Tô Song Song có một đống tiền lẻ.


Tô Song Song tính toán một chút, vốn khuôn mặt nhỏ nhắn đang cười híp mắt trong chốc lát sụp đổ, vì sao cô tìm khắp tất cả tiền giấu đi, chỉ có một triệu bốn trăm hai mươi lăm nghìn?

Tô Song Song phóng mắt tới Tần Mặc vừa cho mình là đồ ngốc, nhất thời cô có chút tuyệt vọng, một ít tiền này, bọn họ có thể sống đến tháng sau cô được phát tiền lương?

Tô Song Song vội vàng quay đầu cầm điện thoại di động, nhìn vào ngày tháng, một cái nhìn này, nhất thời cô muốn khóc, mới ngày mười lăm, ngày mười mỗi tháng cô mới được phát tiền lương.

Tháng này vẫn là tháng mười, ba mươi mốt ngày, nói cách khác bọn họ phải dựa vào chút tiền này sống hai mươi sáu ngày!

Tô Song Song lấy điện thoại ra, khó khăn tính thêm phép trừ đi hai trăm nghìn tiền điện nước ga và ba trăm nghìn các loại chi phí khác, cũng chỉ còn lại gần một triệu .

Nhất thời Tô Song Song cảm thấy sụp đổ, cả người cứng đơ trên giường, ủ rũ không có tinh thần, cô lộ ra vẻ tuyệt vọng nhìn đống tiền trước mặt, chân mày cũng nhíu lại theo.

Nếu như nói một mình cô, gần một triệu, nhịn ăn nhịn xài một chút, hẳn là đủ rồi, nhưng ở đây còn có tiểu cầm thú, cho tới bây giờ cô vẫn chưa từng chi tiêu kiểu này, chẳng biết gần một triệu có đủ hai người ăn hay không.

Tần Mặc nhìn dáng vẻ cau mày của Tô Song Song, anh cúi đầu xuống, đảo mắt một chút, nghĩ được biện pháp, cho Tô Song Song một chút tiền, để cô đừng buồn như vậy, nhưng vẫn không thể làm cô cảm thấy mình có năng lực tự thuê phòng ở.

Mặc dù Tô Song Song tương đối ngốc, suy nghĩ đơn giản, nhưng cô cũng không đến nỗi, cho số tiền này thế nào, anh còn phải suy nghĩ lại, không chừng còn phải hỏi quân sư quạt mo Bạch Tiêu.

"Tôi ăn không nhiều." Tần Mặc ngẩng đầu lên, định an ủi Tô Song Song một câu, nào biết Tô Song Song nghe lời này, vốn là khuôn mặt nhỏ nhắn đang nhăn tít nhất thời lộ ra vẻ áy náy.

Lời này của Tần Mặc tuyệt đối chính là muốn an ủi Tô Song Song, để cô không cần lo lắng về tiền, nhưng anh quên, tư tưởng mình và Tô Song Song vốn không cùng đẳng cấp.


Sau khi Tô Song Song nghe lời này, trong lòng nghĩ: Nếu cô chứa chấp Tần Mặc, nên giúp anh một chút tại thời điểm khó khăn nhất, cô trắng trợn nói thiếu tiền như vậy, khẳng định kích thích đến lòng tự ái của tiểu cầm thú.

Nhưng bây giờ tiểu cầm thú khó chịu, vẫn không thể rời đi, chỉ có thể đáng thương cầu toàn nói một câu như vậy, Tô Song Song nghe cũng cảm giác mình giống hệt địa chủ bỏ đá xuống giếng với Tần Mặc, quá ác độc!

Tần Mặc nhìn vẻ mặt biến hóa liên tục của Tô Song Song phía đối diện, cuối cùng cô lại nhìn mình chằm chằm bằng cái ánh mắt tràn đầy thương hại và đồng tình.

Nhất thời Tần Mặc thấy không được ổn lắm, anh không cần hỏi, cũng biết chắc chắn Tô Song Song đã suy nghĩ nhiều, hơn nữa suy nghĩ này khẳng định anh không hề muốn biết.

Tần Mặc quay đầu muốn bỏ qua tầm mắt đốt người của Tô Song Song, đột nhiên anh quét qua quyển manhua bên cạnh, nhất thời một ý nghĩ xông tới, anh quay đầu mở miệng nói: "Tiền, cô không cần buồn, lát nữa tôi tìm một ít tranh vẽ đi làm thêm,chuyện cơm nước cũng không thành vấn đề."

Tô Song Song nghe vậy, nhất thời hiểu ra, cô đưa tay ra vỗ đầu mình, một bộ dạng bừng tỉnh đại ngộ, chân mày một mực nhíu mặt trong nháy mắt giản ra.

"Đúng rồi! Tôi cũng có thể tìm tranh vẽ đi làm thêm."

Vừa nghĩ tới biện pháp kiếm tiền, thể xác lẫn tinh thần Tô Song Song cũng thoải mái, sao cô lại quên, mình còn có một kỹ năng không lo chết đói!

Cô cất tiền trên giường, suy nghĩ một chút, đưa cho Tần Mặc một trăm nghìn, ngẩng đầu nhìn anh: "A Mặc, trong túi cũng không thể không có tiền, thế nhưng bây giờ chúng ta tương đối nghèo, anh đành chịu khổ rồi!"

Tần Mặc nhìn tờ một trăm nghìn, hơi sửng sốt, anh không nghĩ tới một Tô Song Song thích tiền như thế vào lúc này còn có thể quan tâm đến tâm trạng của mình, lòng anh ấm áp, đưa tay nhận lấy một trăm nghìn kia.

"Cám ơn." Dường như Tần Mặc chưa từng nói hai chữ này, vừa mở miệng, giọng nói hơi khàn khàn, lộ ra một chút không lưu loát.

Tô Song Song nghe vậy, cả người hoàn toàn xù lông, cô ha ha cười khan một tiếng, vội khoát khoát tay: "Cám ơn cái gì, đây sẽ là tiền của anh đó! Anh đúng là đồ ngốc!"

Tần Mặc vốn còn không nhịn được suy nghĩ, có lẽ ở trong lòng Tô Song Song, mình rất quan trọng, nhưng khi nhìn thấy vẻ mặt này của Tô Song Song, nghe lời này của cô, nhất thời anh thấy mình cả nghĩ quá rồi.

"..." Tần Mặc không nói gì, cất một trăm nghìn vào túi quần, xoay người mở máy vi tính, làm bộ tìm việc, nhưng thật ra lúc này anh đang nghĩ đến Tô Song Song.


Tô Song Song liếc mắt nhìn Tần Mặc đang cất tiền, cô vẫn còn phòng bị Tần Mặc, làm sao cô biết được, anh cũng chỉ là một người hàng xóm bình thường.

Đến cuối cùng dù biết anh là đại tổng giám đốc, thỉnh thoảng bị Tần Mặc chèn ép, nhưng cho tới bây giờ Tần Mặc cũng chưa từng làm chuyện gì quá phận, cho nên Tô Song Song vẫn cảm thấy quan hệ giữa bọn họ vẫn rất bình đẳng.

Lúc trước cô nhận không ít ân huệ của Tần Mặc, còn hoàn thành tâm nguyện, tham gia sáng tác Thục Tiên Truyện, cho nên lúc này thu nhận người không có đồng nào Tần Mặc, cô cũng không cảm thấy có cái gì không được, ngược lại thì còn nghĩ như vậy cũng coi là trả lại ân huệ của anh.

Tô Song Song nhìn bóng lưng Tần Mặc, hơi nghiêng đầu, mắt lóe sáng lên, cô luôn cảm thấy, Tần Mặc giống như cự long trên bầu trời rộng lớn, sẽ không lao ngã xuống như thế.

Một ngày nào đó anh sẽ xông lên tận trời lần nữa, mà trước đó, cô giúp anh cũng coi như trả ân huệ, chờ đến lúc anh bay lên lần nữa, cô cũng liền có thể rút lui được rồi.

Tô Song Song nghĩ được như vậy có chút kích động, nhưng sau khi kích động, chẳng biết tại sao trong lòng rất cô đơn.

Cô bĩu môi, lại đếm đếm tiền trong tay, mặc dù một mực cảnh cáo mình và Tần Mặc khác nhau, nhưng Tô Song Song vẫn không nhịn được ngẩng đầu liếc nhìn Tần Mặc.

Một ý tưởng kinh khủng đột nhiên xông lên đầu Tô Song Song: Nếu như Tần Mặc cứ chán nản như vậy, hai người bọn họ có tính là người cùng một thế giới hay không?! Vậy chẳng phải cô có thể tham lam suy nghĩ một chút về Tần Mặc chứ?

Thế nhưng một giây kế tiếp, Tô Song Song bị ý tưởng này dọa sợ đến mức lắc đầu liên tục, cô nuốt nước miếng, thận trọng liếc nhìn Tần Mặc, thấy anh không xoay người lại, vội thở phào nhẹ nhõm.

Cô vỗ ngực mình, rất sợ Tần Mặc nhìn thấy nét mặt, đoán ra được ý nghĩ trong lòng, nhất định cô sẽ bị tiểu cầm thú khinh bỉ cười nhạo, cô nghĩ lại cũng chẳng còn mặt mũi nào gặp Tần Mặc rồi!

Tô Song Song động não, nhất thời trước mắt hiện ra một Tần Mặc cao ngạo tự đại ngạo mạn, cả người cô run lên, tự định nghĩa trong lòng: Yêu Tần Mặc tuyệt đối là tìm ngược mà!

Lập tức cô dằn ý nghĩ này xuống đáy lòng, tự thôi miên mình nói linh tinh: "Tuyệt đối sẽ không tự ngược... Tuyệt đối..."

"Ừ?" Tần Mặc nghe Tô Song Song tự lẩm bẩm, xoay người, nhìn cô, dưới ánh mắt của Tần Mặc, cô bắt đầu chột dạ đứng lên.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui