Nam Thần Ở Phòng Bên Cạnh

Edit: Linxu

Beta: Xẩm Xẩm

Trong lòng Tô Song Song rất không thoải mái, cô giật giật cơ thể bởi vì lên cơn sốt mà vô lực, quay đầu nhìn thoáng qua phía ngoài, lập tức sửng sốt, Tô Song Song cảm giác được cả người mình đặc biệt đau nhức, rất không tốt.

Cô nắm lấy cánh tay Tô Mộ, vội vàng hỏi: "Tô Tô à! Chúng ta đã ngốc ở đây bao lâu? Sẽ không phải là tôi đã ngủ một ngày một đêm chứ!"

". . ." Tô Mộ hơi ghét bỏ chụp lấy cánh tay đang cầm lấy tay mình của Tô Song Song, đứng dậy định đi gọi một ít đồ ăn.

"Cô nghĩ là cô thân trúng kịch độc, hay là bị phế toàn bộ võ công hả!Nếu như cô thật phát sốt suốt một ngày một đêm tôi đã sớm đưa cô tới bệnh viện, có thể để cho cô nằm ở khách sạn lãng phí tiền thuê phòng cao như vậy sao?"

Tô Mộ nói xong đã đứng dậy đi tới cửa, Tô Song Song ngồi ở trên giường, dùng đầu óc bị chậm nửa nhịp suy nghĩ một chút cũng thế, có thể là do vừa phát sốt, chỉ số thông minh và tình cảm còn sót lại vốn không nhiều lắm cũng đồng loạt bị mất.

Cô gãi gãi đầu, không sợ chết nói thêm một câu: "Ha ha cũng phải! Lấy tính keo kiệt như thế của Tô Tô cô, không thể nào để cho tôi nằm trong khách sạn."

"Răng rắc!" Chỉ nghe tay cầm cửa phát ra tiếng kêu dữ tợn thảm thiết, Tô Song Song bị dọa sợ đến mức mất hồn vía, lúc này mới phát giác lời mình đang nói chính là muốn tìm đường chết, cô vội vàng ha ha cười gượng hai tiếng, che giấu bối rối của mình.

"Cái kia mới ban nãy là tôi nói mớ ấy mà, Tô Tô, cô đừng để ý, mau! Mau tìm chút thức ăn đến đây đi, tôi sắp chết đói rồi!" Tô Song Song nói xong giả vờ suy yếu dựa người vào về phía sau.

Tô Mộ càng thêm ghét bỏ liếc Tô Song Song một cái, đi ra ngoài tìm đồ ăn cho cô.

Tô Song Song cơm nước no nê, cơn sốt cũng đã giảm, cô nằm trên giường, nhìn lên trần nhà mờ tối, không biết có phải là do ban ngày ngủ nhiều hay không, bây giờ làm sao cũng không ngủ được.

Tô Song Song nằm thẳng người, chỉ sợ sẽ ầm ĩ đến Tô Mộ đã phải chăm sóc cô cả một ngày, nhưng mà càng không muốn động đậy, thì cơ thể lại càng ngứa ngáy, cuối cùng cô không nhịn được mà lăn lộn một cái.

Chỉ là cô quay người lại, đã nhìn thấy Tô Mộ đang trợn tròn mắt nhìn cô, làm cô sợ đến nỗi lùi về phía sau, suýt tý nữa là rơi xuống dưới sàn, cũng may Tô Mộ nhanh tay nhanh mắt, vươn tay chụp lấy Tô Song Song, kéo cô lên.


"Sao cô còn chưa ngủ?"Tô Song Song ổn định cơ thể, khó khăn nằm lỳ ở trên giường, mặt chưa tỉnh hồn nhìn Tô Mộ, hai mắt cong cong mở ra thật to.

Tô Mộ nhìn Tô Song Song, ánh mắt chua xót chớp chớp, thực ra ban nãy cô có chuyện suy nghĩ nên hơi sững sờ một chút.

Cô tương đối lo lắng cho Tô Song Song, cảm thấy Tô Song Song bị Tần Mặc gắt gao siết chặt, hơn nữa hiện giờ cô cũng không xác định được rốt cuộc Tần Mặc là muốn làm gì.

Nhìn giống như là thích Tô Song Song, nhưng mà tại sao lại ở chung một chỗ với cô thanh mai trúc mã kia, nhìn dáng vẻ của anh còn tưởng rằng có nội tình gì oan ức lắm.

Tô Mộ lập tức cảm giác đầu lại đau hơn, dường như trong nháy mắt đã già đi một tuổi, cô nãy giờ đều không có nghe rõ Tô Song Song nói gì với mình.

Sau cùng Tô Mộ ôm đầu kêu rên một tiếng, trực tiếp ngã xuống giường, lăn mình một cái, Tô Song Song bị dọa sợ kém chút nữa lại rớt xuống giường.

"Cô làm sao vậy?" Tô Song Song dịch người tới, vươn tay chọc chọc khuôn mặt của Tô Mộ, rốt cuộc là cô phát sốt hay là Tô Mộ phát sốt, sao cô có cảm giác là đầu óc của cô ấy bị nóng đến hỏng hơn như vậy chứ.

"Không có chuyện gì, tôi bị táo bón, đi ngủ!" Trong lòng Tô Mộ rõ ràng, nếu như cô nói chuyện của Tần Mặc với Tô Song Song, Tô Song Song chắc chắn sẽ lập tức lơ mơ, cô vẫn nên câm miệng thì tốt hơn.

Tùy tiện tìm một lý do, cô ôm chăn trở mình đưa lưng về phía Tô Song Song, không để ý tới gương mặt hệt như táo bón của Tô Song Song, đi ngủ.

Tô Song Song như lọt vào trong sương mù, nằm xuống, ban nãy bị lắc lư qua lại kịch liệt mấy lần như vậy, đầu cũng choáng váng hơn, trong phòng an tĩnh lại, Tô Song Song lại không kìm chế được mà đoán mò.

Không biết vì sao, người đầu tiên cô nghĩ tới lại chính là Tần Mặc, trong đầu hiện ra khuôn mặt lạnh như băng của Tần Mặc, Tô Song Song sợ đến nỗi mở to cả hai mắt.

Cô nhìn nóc nhà mờ tối, bàn tay theo bản năng vuốt lên đôi môi của mình, vì cái gì mà cô lại cảm giác môi mình bị sưng lên rất kỳ quái chứ?

Nhưng mà cô quay đầu lại nhìn thoáng qua Tô Mộ nằm bên cạnh, lại cảm thấy Tô Mộ không có lý do gì để lừa gạt mình, cô gõ cái đầu hỗn loạn của mình một cái, muốn mang hết những chuyện mà nghĩ mãi cũng không thay đổi được gì khua ra ngoài hết.


Thế nhưng càng khua đi, gương mặt của Tần Mặc dường như càng rõ ràng, cứ như vậy Tô Song Song cũng không dám nhắm hai mắt lại, sợ mình sẽ nghĩ tới anh.

Cứ thế, đợi đến ngày hôm sau khi Tô Mộ thức dậy quay lại nhìn Tô Song Song, bị dọa sợ đến trợn to hai mắt, vươn tay run run rẩy rẩy chỉ vào cô, dập đầu lắp ba nói: "Tô Tô. . . Song Song, cô bị sao vậy? Làm sao vành mắt lại bị thâm quầng lớn như vậy, lẽ nào cả đêm qua không ngủ?"

Tô Song Song đang suy nghĩ phải bịa lý do gì để đánh lừa chuyện này, nào biết Tô Mộ đã bắt đầu tự mình tưởng tượng.

"Chẳng lẽ là do tôi ngủ ngáy, đánh rắm hay là nghiến răng? Làm cho cô cả đêm không ngủ được?" Tô Mộ thấp giọng lẩm bẩm, trong lòng có chút lo lắng, bởi vì trước đây bạn cùng phòng hồi đại học quả thực có nói với cô là tướng ngủ của cô rất không tốt.

Mặc dù Tô Mộ lầm bầm lầu bầu nói rất nhỏ, Tô Song Song vẫn nghe thấy, cô vội vàng gật đầu, nhìn dáng vẻ ghét bỏ của Tô Mộ, trong lòng lại cười đến nở hoa.

"Đúng! Hôm qua cô đầu tiên là ngáy ngủ, tiếp đó nghiến răng, sau đó lại nói mớ, ngay khi tôi nghĩ cuối cùng cô cũng đã yên tĩnh rồi, thì đột nhiên cô lại đánh rắm làm tôi ngã xuống giường!"

"Em gái cô!" Tô Mộ vốn dĩ còn có chút khẩn trương, nhưng mà khi nghe vế sau, đã biết rõ Tô Song Song chỉ nói lung tung, trực tiếp dùng chân đá cô xuống giường.

Hai người cãi nhau ầm ĩ, Tô Mộ vừa nhìn giờ, đem Tô Song Song kéo lên: "Mau thu dọn! Sắp mười hai giờ, không trả phòng, có thể sẽ phải trả thêm tiền!"

"Hả! Đã sắp mười hai giờ!" Tô Song Song vừa nghe, vội vàng thu dọn, đến khi hai người ra khỏi khách sạn, Tô Song Song không nhịn được quay đầu lại nhìn thoáng qua.

Tô Mộ đương nhiên trông thấy Tô Song Song quay đầu lại, cũng biết cô ấy theo bản năng muốn xem cái gì, cô trực tiếp vươn tay, ra vẻ gấp gáp lôi cô đi.

"Đi mau lên! Ăn cơm no, tôi trở về ngủ một giấc dưỡng sức, ngày mai còn phải phấn đấu đi làm nữa!" Tô Mộ giả vờ nhẹ nhõm quay đầu nhìn Tô Song Song hỏi.

"Được rồi, Song Song à!" Tô Mộ cố ý kéo dài âm tiết, khóe miệng kéo ra nụ cười không có chút ý tốt nào, thấy được Tô Song Song vốn đang không tập trung, trong thoáng chốc toàn thân nổi đầy da gà.

"Được rồi, Song Song à!" Tô Mộ cố ý kéo dài âm tiết, khóe miệng kéo ra nụ cười không có chút ý tốt nào, thấy được Tô Song Song vốn đang không tập trung, trong thoáng chốc toàn thân nổi đầy da gà.


"Sao. . . Làm sao. . . Sao. . . Rồi hả?" Tô Song Song lắp ba lắp bắp hỏi, cảm giác không tốt trong đầu càng ngày càng lớn, luôn cảm thấy lời nói kế tiếp của Tô Mộ nhất định không phải là chuyện tốt gì.

"Tôi cũng quên, ngày mai là thứ hai, không phải là cô nên giao bản thảo rồi sao?"Tô Mộ nói xong cho Tô Song Song một nụ cười vô hại vô cùng vui sướng.

Tô Song Song nghe được, lập tức nhớ tới cái gì, hai mắt trừng thật to, ngay sau đó kêu rên một tiếng: "Tô Tô à! Xem xét đến tôi lên cơn sốt, thứ ba giao đi!"

Tô Mộ nhướng mày, ý cười nơi khóe miệng lại càng ngọt hơn, thế nhưng trong cặp mắt của cô nháy mắt lại lộ ra nồng đậm uy hiếp.

Tô Song Song càng thêm chột dạ, cô ha hả cười khan một tiếng, vẫn còn định nói gì đó để đòi hỏi một chút, Tô Mộ lại lên tiếng.

"Bị sốt sẽ không phải nộp bản thảo nữa hả? Nói cho cô biết, cô có phát đực đi nữa cũng không có! Ngày mai ngoan ngoãn nộp bản thảo cho tôi, bằng không tôi sẽ cho cô biết vì sao hoa lại có màu hồng như vậy!"

"Chu Bái Bì*!" Tô Song Song đối với cơm áo cha mẹ của mình không dám vi phạm, nhỏ giọng lầm bầm một câu, trong lòng suy nghĩ xem ra chỉ có thể nhịn đau nhức lấy bản thảo lưu trữ của cô ra rồi.

*Chu Bái Bì: Một tên cường hào ác bá dưới ngòi bút của tác giả Cao Ngọc Bảo, vì thời xưa chưa có đồng hồ nên lấy tiếng gà gáy làm giờ đánh dấu ngày làm việc. Chu Bái Bì vì muốn bóc lột người làm nên nửa đêm giả tiếng gà gáy để gọi người làm dậy lao động. “bái bì” ở đây còn có nghĩa là lột da.

Hai người cười cười nói nói, cuối cùng quyết định trước tiên nên lên nhà Tô Song Song làm cơm ăn một bữa, dù sao sắp tới cuối tháng, hai tháng sống rực rỡ thật sự là không có dư thừa tiền bạc để đi ăn quán.(ý là hai tháng rồi tss phải tiêu nhiều tiền)

Khi Tô Mộ dừng xe ở dưới lầu nhà trọ, Tô Song Song xuống xe thấy rõ người đối diện thì, Tô Song Song thật hận mình không thể trực tiếp nhảy vào trong xe, bảo Tô Mộ nhanh chóng lái xe trốn khỏi.

Âu Dương Minh ở đối diện đang dựa vào trạm xe vừa thấy được Tô Song Song, nở nụ cười, chỉ là nụ cười này của anh nhìn thế nào cũng thấy có chút gượng ép.

Tô Song Song nhìn đối phương đã chào hỏi với mình, mặc kệ hắn là Âu Dương Minh hay là Âu Dương Cẩm, cô vẫn phải theo phép lịch sự vẫy vẫy tay.

Mà Tô Mộ đang ngồi ở trong xe nhìn thấy đối phương, lại nhìn dáng vẻ Tô Song Song một chút, nghi ngờ nhíu mày, chung quy vẫn cảm thấy giữa hai người kia giữa có gì đó là lạ.

Hôm nay Âu Dương Minh mặc bộ veston màu trắng, cả người vẫn ôn tồn lễ độ như trước, chẳng qua là giữa đôi lông mày lộ ra một chút tiều tụy, mái tóc xõa trên trán anh theo gió lay động, có chỗ tóc hơi dài che đi lông mày của anh.

Tô Song Song cẩn thận nhìn Âu Dương Minh thật kỹ, thấy anh không có đeo mắt kiếng, lại to gan nhìn thẳng vào mắt anh, thấy rõ nét dịu dàng trong đôi mắt không giống như giả bộ, hơi thở phào một chút.


Xem ra người đến hôm nay chắc là chính chủ Âu Dương Minh rồi, chẳng qua trải qua chuyện lần trước, trong lòng Tô Song Song vẫn có chút phòng bị.

Lúc này Tô Mộ cũng từ trên xe bước xuống, Âu Dương Minh chính là người lãnh đạo trực tiếp củaTô Mộ, cô chủ động chào anh.

Tuy rằng lúc này tâm trạng Âu Dương Minh loạn như ma, thế nhưng bản thân chịu sự giáo dục tốt đẹp lại làm cho anh phải nhịn xuống nóng nảy trong lòng, nhìn Tô Mộ đáp lễ lại đúng mức, anh dịu dàng lễ độ đề nghị: "Cô Tô, có thể để tôi nói chuyện riêng với Song Song một chút không?"

Tô Mộ không yên lòng nhìn thoáng qua Tô Song Song, Tô Song Song suy nghĩ một chút, nên tới có tránh cũng không tránh được, vừa lúc cô cũng có chút suy nghĩ muốn nói với Âu Dương Minh, liền nhìn Tô Mộ gật đầu.

Trên mặt cô bày ra vẻ xin lỗi: "Tô Tô, hôm khác tôi sẽ mời cô ăn cơm, nếu không cô hãy đi về trước đi!"

Thật ra thì Tô Mộ cũng có chút mệt, cô gật đầu, còn không quá yên tâm mà dặn dò một câu: "Song Song chân cô vẫn còn bị thương, đi đường nên cẩn thận một chút, còn có trở về đừng quên uống thuốc!"

Tô Song Song đối với việc Tô Mộ tri kỷ như vậy, trong lòng ấm áp, quay đầu lại nhìn cô lộ ra nụ cười cảm ơn, thế nhưng khi cô nhìn thấy Tô Mộ để lại lời nhắn gì với cô, phần cảm động đó trong nháy mắt sụp đổ.

Tô Mộ nhướng mày, nhìn cô làm một hành động: Đừng quên đưa tiền thuốc cho tôi!

Tô Song Song ói một trận trong lòng: Cái đồ tham tiền, cô còn chưa kịp đáp lại bằng ánh mắt kiên quyết không trả của mình, Tô Mộ đã lái xe đi, chỉ để lại một làn khói, khiến Tô Song Song nhăn mặt.

"Chúng ta tìm một chỗ an tĩnh nói chuyện, thế nào?" Âu Dương Minh tiến lên một bước nói, trên gương mặt vẫn luôn hòa nhã khó có được toát lên vẻ lo lắng.

Tô Song Song suy nghĩ một chút, đi vào nhà cô quả thực không ổn, liền gật đầu, nhưng Tô Song Song lại từ chối lên xe Âu Dương Minh.

"Cái kia, chúng ta đi đến quán cà phê ở ngay phía ngoài khu nhà đi, cũng không xa lắm." Thật ra, Tô Song Song vẫn có chút sợ Âu Dương Minh sẽ bất thình lình biến thành kẻ xấu xa Âu Dương Cẩm, vì vậy tới chỗ mình quen thuộc, cũng sẽ an tâm hơn một chút.

Âu Dương Minh hơi hơi sửng sốt, tâm tư anh tinh tế tỉ mỉ tự nhiên cũng phát hiện thái độ phòng bị của Tô Song Song, chỉ là anh vẫn là hòa nhã cố nặn ra vẻ tươi cười, giảm bớt lúng túng cho Tô Song Song.

"Tốt, vậy mời em dẫn đường đi." Âu Dương Minh nói xong, đi theo sau Tô Song Song nửa bước, có hơi duy trì khoảng cách, để cho cô không cảm thấy quá đường đột khó chịu.

Tô Song Song cân nhắc trong đầu một chút, nghĩ người hôm nay hẳn không phải là Âu Dương Cẩm giả trang rồi, bởi vì sau đó cô thoáng nghĩ lại, hình như mỗi lần Âu Dương Cẩm đóng giả Âu Dương Minh đều sẽ đeo mắt kiếng.

Dù sao sự dịu dàng từ trong xương của Âu Dương Minh là phát ra từ đôi mắt, cái người kia tính tình ác liệt có giả bộ cũng không ra được.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui