Nam Thần Ở Phòng Bên Cạnh

Tần Mặc nghe Tô Song Song hô lên, hoảng sợ vội vàng cuối đầu nhìn cô. Khi thấy máu chảy ra từ kẽ ngón tay, anh không suy nghĩ gì trực tiếp ôm cô chạy ra ngoài.

Mà lúc này Tô Song Song đã hoàn toàn bị hù dọa bởi chính lời nói của mình, cô hận không thể cắn đứt đầu lưỡi tự sát,đã chảy máu nhiều vậy rồi còn nói mình hộc máu nữa!

Tô Song Song nhìn dáng vẻ của Tần Mặc, biết rằng anh muốn đưa cô đi bệnh viện, sợ tới mức vội níu lấy ống tay áo anh, một bộ muốn nói rồi lại thôi.

Lúc Tô Song Song níu lấy tay áo, Tần Mặc cũng kịp phản ứng, làm sao mà cô ấy có thể vô duyên vô cớ hộc máu?!

Anh dừng bước cúi đầu nhìn Tô Song Song cẩn thận, liền thấy ngay máu này chảy xuống từ mũi cô.

Nhất thời Tần Mặc có chút không biết nói gì, anh đột nhiên nghĩ tới một vấn đề, chẳng lẽ ở lâu với người ngốc như Tô song Song,chỉ số thông minh của mình cũng giảm đi? Thế mà anh lại thật sự tin chuyện Tô Song Song nói mình hộc máu!

Tô Song Song chống lại cặp mắt đào hoa của Tần Mặc, lần đầu tiên cô cảm thấy mình khá ngốc, cô cười ha ha. Chẳng qua nụ cười này làm động tới cái mũi, máu còn chưa kịp ngừng lại tiếp tục chảy xuống, cô vội vàng lấy tay che đi.

Tần Mặc không nói một lời, nhanh chân xoay người ôm cô đi đến phòng làm việc của mình, vừa vào tới nơi liền chạy thẳng tới nhà vệ sinh.

Đến cạnh bồn rửa tay, Tần Mặc để Tô Song Song xuống, một tay đỡ ngang hông cô, hơi nhấc lên để chân bị thương của cô không phải chịu lực khi chạm đất

Cứ như vậy Tô Song Song dánlên người Tần Mặc, lơ lửng trên không trung, khom lưng lúng túng tẩy rửa máu mũi.

Cô vừa lau chùi vừa giải thích kiểu giấu đầu lòi đuôi: “Mới nãy là do trời quá nóng nên tôi mới chảy máu mũi!”

Vừa nói xong Tô Song Song liền hối hận. Bây giờ gần tới mùa thu, lạnh đến mức phải mặc áo lông, còn là loại rất dày!

Cô vội vàng nói lại: “Không phải, là do buổi sáng hôm nay nghe được có người vu oan cho mình, tôi tức giận nên lúc này mới chảy máu mũi, anh không nên suy nghĩ lung tung đó!”


Tần Mặc nhìn mặt Tô Song Song phản chiếu trong gương, không có biểu cảm gì hỏi: “Suy nghĩ nhiều? Tôi nhớ là vì cô nhìn thấy tôi cười nên mới chảy máu mũi mà?”

"!" Chửi thề một tiếng ! Nhất thời trong lòng Tô Song Song tức giận mắng, sao hai ngày nay tiểu cầm thú lại vừa vặn khôi phục tính không biết xấu hổ như trước? Thật không đáng yêu chút nào!

Chẳng qua bây giờ Tô Song Song đang bị Tần Mặc xách lên, cô rất sợ chọc giận anh ta. Chỉ cần anh thả tay ra, dùng mấy chiêu tra tấn thời cổ đại, nhấn đầu cô vào bồn nước đầy máu nữa thì…

Tô Song Song cười ha ha, không cãi lại cũng chẳng giải thích, hàm hồ cho qua chuyện. Cảm nhận được mũi mình đã không còn chảy máu, cô lấy thật nhiều giấy, lau mặt mình.

Nhìn cô qua gương, mặt Tần Mặc vẫn đầy vẻ chờ đợi câu trả lời của cô như cũ. Nhất thời Tô Song Song đảo mắt một cái, đổi chủ đề nói: "Boss, chuyện gián điệp của công ty không phải là tôi, ngài tin sao?”

Tần Mặc nhìn ra Tô Song Song muốn đổi chủ đề, anh cũng không có ý định trêu chọc cô, gật đầu coi như đồng ý.Suy nghĩ một chút, anh cảm thấy với chỉ số thông minh của Tô Song Song, không nói rõ ràng với cô, phỏng chừng cô sẽ nghĩ vớ vẩn, vì vậy anh phun ra một chữ: “Tin!”

"Thật?" Thực ra lúc Tô Song Song hỏi anh cũng đã rất hối hận, bởi vì cô cảm thấy 8% Tần Mặc sẽ nói không tin, nhưng cô không ngờ anh lại kiên định nói tin tưởng cô như vậy, thật đúng là hoang mang vì được sủng ái.

"Nếu như không tin, tôi còn ở đây dài dòng với cô à?" Tần Mặc hỏi ngược lại một câu, làmTô Song Song không nhịn được thầm vui vẻ trong lòng.

Người cô thẳng tắp, Tần Mặc thấy cô đã vệ sinh xong, rất tự nhiên đưa tay đỡ cô, trực tiếp ôm ngang hông cô lên.

Lúc này Tô Song Song mới phát hiện, chân của cô cũng đã tốt hơn nhiều, bây giờ đứng lên cũng không có chuyện gì, chẳng còn đau đớn nữa. Cô vội giật giật người, muốn tự mình đi xuống.

Nào biết Tần Mặc giữ tay cô lại, để cô ngoan ngoãn nằm trong ngực anh. Tô Song Song ngước đầu nhìn anh, làm ra dáng vẻ thành khẩn: "Boss, bây giờ tôi có thể tự đi mà!”

"Tốc độ như ốc sên bò đấy sẽ lãng phí thời gian của tôi!” Tần Mặc lạnh lùng nói rồi ngẩng đầu, ngay cả một ánh mắt khinh bỉ cũng lười cho cô.

Tô Song Song bĩu môi, nếu không phản kháng lại được thì cô cũng phải hưởng thụ một chút, tìm một tư thế thoải mái trong ngực Tần Mặc, lắc chân, một bộ dạng nhàn nhã hoàn toàn nói lên ý nghĩ trong lòng cô.


"Boss, nhưng mà chỉ có mình anh tin tưởng tôi thì cũng vô ích!" Tô Song Song ngồi trên ghế, nhìn Tần Mặc ngồi xổm trước mặt mình đang định đứng dậy, lần này cô không hèn nhát nữa, chống lại cặp mắt đào hoa của anh bằng ánh mắt rất nghiêm túc.

Tần Mặc dừng một chút rồi đứng lên, nghĩ rằng ngày hôm qua anh và Bạch Tiêu tốn thời gian một đêm, ép tất cả các tin đồn xuống. Hơn nữa còn điều tra được, dường như còn có ai đó đứng đằng sau cố tình lan rộng chuyện này.

Chẳng qua anh vẫn chưa tìm ra rõ ngọn nguồn, Tần Mặc sợ Tô Song Song cảm thấy áp lực, vẫn trấn an nói với cô: “Gần tìm ra người đứng đằng sau rồi, cô không cần lo lắng.”

Tô Song Song nghe vậy, lập tức trừng to mắt đầy hưng phấn, người cũng nghiêng về phía trước.

Tần Mặc quay đầu liếc nhìn, thấy cô chuẩn bị rớt xuống ghế, nhanh chóng đưa tay ra, chặn hai vai cô lại, nhấc cô lùi về sau một chút.

Động tác đơn giản như vậy cũng làm Tô Song Song đơ một lúc. Cho đến khi đã ngồi vững vàng trên ghế, cô mới ý thức được Tần Mặc vừa làm gì, nhất thời khuôn mặt nhỏ nhắn của cô đỏ lên.

Cô ngẩng đầu nhìn vẻ mặt lạnh lùng của Tần Mặc, đột nhiên cảm thấy anh đáng yêu hơn mọi khi.

“Chuyện đó…. Cảm ơn!” Tô Song Song còn chưa nói hết, Tần Mặc đã đứng dậy đi về ghế mình rồi ngồi xuống, trực tiếp xem nhẹ Tô Song Song.

Tô Song Song nhíu mày, chun mũi lại, một bộ như vậy mới đúng là anh chứ! Cô cúi đầu xuống, nhìn bản thảo trong tay mình vẫn chưa vẽ xong, lòng cô vẫn nhộn nhạo như cũ.

Cô ngước đầu lên nhìn, mặc dù Tần Mặc không nói, nhưng cô biết,nếu nhân viên trong công ty đã gây sự với cô như vậy, có thể thấy chuyện này nhất định không đơn giản.

Tô Song Song không muốn vì chuyện của mình mà làm khó Tần Mặc, nhưng cô biết, nếu từ chức vào lúc này, rõ ràng giống như mình không chịu trách nhiệm.

Tô Song Song trầm mặc, cho tới bây giờ cô chưa từng gặp chuyện kiểu này, theo bản năng liền mất hết hồn vía, bộ dạng kiên cường mạnh mẽ lúc trước đã sớm không còn sót chút gì rồi.


Bản thảo trước mặt cô cũng chẳng còn tâm trạng để xem, tầm mắt quét tới quét lui, cô muốn gọi điện cho Tô Tô nói vài lời. Không biết có phải cô và Tô Mộ có thần giao cách cảm hay không, cô vừa mới nghĩ vậy thì điện thoại di động liền vang lên.

Tô Song Song sợ quấy rầy đến Tần Mặc, vội vàng chộp tới, cầm cả điện thoại di động và bảng tên trên bàn lên.

Tô Song Song nhấn nút đồng ý, còn chưa kịp nói chuyện, đầu dây bên kia đã truyền đến âm thanh "Biết rồi biết rồi " hết sức kỳ quái.

Tô Song Song vội vàng dời điện thoại di động ra, bởi vì bảng tên trong tay vướng víu nên cô đặt nó trên bàn. Lúc cô để nó xuống thì những âm thanh kì quái kia cũng biến mất.

Trong lòng cô lập tức cảm thấy lạ lùng, sự tò mò nổi lên, cô thử lại một lần nữa, quả nhiên chỉ cần đặt bảng tên lại gần một chút, bên kia lại truyền đến tạp âm.

Tô Song Song vội vàng chống bàn nhảy dựng lên, lảo đảo hai ba bước đụng ngã Tần Mặc. Sau đó cầmbảng tên của anh, úp điện thoại di động của mình lên.

Không phản ứng!

Tần Mặc bất động nhìn Tô Song Song, thấy mặt cô đầy vẻ kinh ngạc khiếp sợ, không ngăn động tác cô lại, cũng không hỏi nhiều mà tỉ mỉ quan sát cô.

Tô Song Song đảo mắt, cầm điện thoại lên vội vã nói một câu với Tô Mộ: "Tô Tô, bây giờ có ít chuyện, lát nữa tôi sẽ gọi lại cho cô."

Nói xong cô cúp điện thoại, vội vàng đưa tay cầm lấy di động của Tần Mặc để trên bàn rồi gọi đến điện thoại mình. Sau đó cô nắm điện thoại của anh, nhanh chóng nhảy tung tăng về bàn mình.

Cô vội cầm bảng tên mình lên, úp lại gần, tạp âm “Biết rồi biết rồi” lần nữa xuất hiện!

Lúc này Tần Mặc đã đứng dậy đi tới chỗ cô, anh cúi đâu nhìn bảng tên hàng hiệu trong tay cô, cũng cảm thấy là lạ.

Một tay anh vòng quanh hông Tô Song Song, một tay đưa bảng tên lên phía trước, chống đỡ người cô rồi cả hai tay dùng sức tách đôi nó ra.

Từ chính giữa hai lớp của bảng tên lại rơi xuống một đồ vật nhỏ màu đen. Tô Song Song nhanh tay nhặt nó lên.

Cô đưa nó đến trước mặt Tần Mặc, nháy nháy mắt, nhất thời não hoạt động hơn mọi khi, hỏi một câu: “Đây có phải máy nghe lén trong truyền thuyết không?”


Tần Mặc nhận lấy đồ vật trong tay Tô Song Song, đưa nó lại gần mắt mình, lại đồng ý với suy nghĩ của Tô Song Song, gật đầu một cái.

Nhất thời Tô Song Song trợn to mắt, không nghĩ tới tình tiết gay cấn trong phim lại xuất hiện trên người mình, thật sự là quá…. Kích thích!

Thế nhưng hưng phấn được một lúc, Tô Song Song đã cảm thấy không ổn lắm. Cô suy nghĩ một chút rồi ngước đầu lên, cau mày nhìn Tần Mặc, thận trọng nói: “Nhưng mà cái bảng tên này là Âu Dương Phó tổng tặng, chỉ làm riêng cho mình tôi mà thôi!”

Tần Mặc nghe xong, xoay máy nghe lén nhỏ trên tay vài vòng, đôi mắt đào hoa lạnh như băng toát ra vẻ sáng tỏ thông suốt.

Anh gật đầu một cái, sau đó đưa tay xoa đỉnh đầu Tô Song Song. Có thể cô sẽ không cảm thấy động tác này cưng chiều hoặc là đang khen cô, bởi vì cái xoa đầu này chẳng khác nào nhào nặn bánh cả.

"Lần này cô thông minh hơn rồi đó, xem ra chuyện cô bị hiểu lầm sẽ được giải quyết rất nhanh!” Tần Mặc nói xong,đỡ Tô Song Song trở về ghế ngồi, cầm điện thoại di động cùng máy nghe lén xoay người đi ra ngoài.

Lúc anh đóng cửa còn cố ý dặn dò một câu: “Ở đây đợi tôi, đừng có làm loạn!”

"..." Tô Song Song ngồi trên ghế, đến bây giờ cô vẫn không biết rốt cuộc xảy ra chuyện gì. Chẳng lẽ máy nghe lén có viết tên người sử dụng nên Tần Mặc nhìn một cái liền tìm được kẻ đứng phía sau?!

Dù sao cô cũng là người bị hại lớn nhất, ít ra anh phải nói cho cô biết đã xảy ra chuyện gì, rốt cuộc là ai hãm hại làm cô? Kể sơ qua thôi cũng được mà!

Đột nhiên Tô Song Song nghĩ đến việc gì, hô hấp lập tức trở nên dồn dập, chẳng lẽ kẻ đứng sau chính là người cho cô bảng tên - Âu Dương Minh?

Tô Song Song nhớ tới lúc trước đột nhiên anh ta động kinh, như biến thành một người khác, tính cách còn cực kỳ tồi tệ, nói không chừng kẻ đứng sau bức màn chính là anh ta!

Nhưng Tô Song Song lại nghĩ không thông, Âu Dương Minh hãm hại cô vì cái gì, căn bản là vừa phí sức vừa không được lợi lộc.

Tô Song Song rất muốn hỏi Tần Mặc chuyện này, nhưng căn phòng lớn như vậy chỉ còn mình cô, vô cùng trống trải. Tô Song Song bĩu môi một cái, cầm điện thoại di động trên bàn, định gọi lại cho Tô Mộ thì điện thoại liền vang lên.

Tô Song Song cúi đầu nhìn, trên màn hình hiển thị dòng chữ Âu Dương Phó tổng nhất thời làm cô sửng sốt.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui