Quách Thường Phúc bên kia cũng đã cởi trói cho Tưởng Song Kỳ rồi lên xe về khách sạn.
Tưởng Song Kỳ không gọn gàng xinh đẹp như trước, hiện giờ cực kỳ thê thảm, váy caro bị rách, trên cổ tay và chân đều dấu dây trói.
Trước đây cô ta vẫn luôn bị hôn mê nên không cảm nhận được, sau khi được Quách Thường Phúc cho uống chút nước thì từ từ rên lên, rồi kéo ống tay áo Quách Thường Phúc.
"Sói xám, trong xe không mở điều hòa sao, tôi nóng!"
Sao lại nóng như vậy chứ.
Cô ta vừa nói xong thì bắt đầu không an phận giãy dụa, áo khoác đắp trên người tuột xuống, lộ ra chiếc váy caro bên trong, một mảng lớn xuân quang trước ngực đều lộ ra.
"Cô Tưởng, ngồi chắc vào." Quách Thường Phúc nhặt áo khoác lại lên người cô ta, sắc mặt u ám: "Làm phiền cô đừng gây chuyện nữa được không, sẽ gây thêm phiền phức cho tổng giám đốc Phương đấy."
Tưởng Song Kỳ mím đôi môi đỏ mọng, tủi thân nói: "Tôi rước lấy phiền phức gì chứ, hừ, rõ ràng chính là Dương, Dương gì đó... Cô ta chính là đồ hồ ly tinh, chỉ biết quyến rũ anh Nghị."
Cô ta thật sự thấy rất nóng, khi nói còn có hơi nóng phả ra, để lại một làn khói trước mắt, càng nhìn Quách Thường Phúc thì cổ họng cô ta lại càng khô, không nhịn được mà nuốt nước bọt.
Tưởng Song Kỳ kéo mạnh tay áo, leo lên đùi anh ta ngồi.
"Trên người anh mát lạnh, tôi rất thích." Tưởng Song Kỳ cọ mặt vào người anh ta, tựa như mèo con làm nũng: "Anh ôm tôi một cái đi, ôm một cái thôi."
Chóp mũi tràn đầy mùi hương ngọt ngào của phụ nữ, mặt Quách Thường Phúc đen lại, định kéo Tưởng Song Kỳ xuống nhưng cô ta cứ ôm chặt anh không chịu buông.
"Cô Tưởng, cô mà vẫn không buông tay thì tôi thật sự sẽ ra tay đấy."
"Tôi không buông."
"..."
Quách Thường Phúc quả thật không dám, nếu là người khác thì anh sẽ không nói hai lời, lập tức bẻ gãy cổ tay cô, nhưng đây lại chính là công chúa nhỏ mà tổng giám đốc Phương cưng chiều.
Mẹ kiếp, đúng là phiền phức!
"Sói xám..." Tưởng Song Kỳ chu đôi môi đỏ mọng, gọi tên anh, cả người gần như dán chặt trong lòng anh, sắc mặt ửng hồng.
Lúc này Quách Thường Phúc mới phản ứng được, nhìn kỹ ánh mắt của cô ta, không hề có tiêu cự, quả nhiên có chuyện, xem ra còn không phải là trúng loại thuốc thông thường. Sắc mặt anh ta âm trầm.
Không phải Tưởng Song Kỳ chỉ bắt cóc cô gái kia thôi sao, sao lại có thể thành như vậy?
Thân thể Tưởng Song Kỳ càng lúc càng uốn éo nhiều hơn, còn không ngừng kéo quần áo của anh ta, còn hôn cả lên cổ khiến Quách Thường Phúc bối rối vô cùng, đành dùng áo khoác trói chặt tay cô ta lại.
Lúc xe đến cửa khách sạn, Quách Thường Phúc ôm Tưởng Song Kỳ đi thẳng đến chỗ Phương Tinh Nghị, ấn chuông cửa hai lần.
Tưởng Song Kỳ bị trói tay nên cực kỳ không vui, giãy dụa trong lòng Quách Thường Phúc, đá hai chân, còn la hét khiến gân xanh trên trán anh ta nổi hết lên.
Khi cửa được mở ra, phía sau là Phương Tinh Nghị đang mặc áo choàng tắm màu xám lạnh.
"Tổng giám đốc Phương, cô Tưởng xảy ra chút vấn đề, e rằng chỉ có anh có thể giải quyết." Quách Thường Phúc lập tức định giao việc nóng phỏng tay này ra: "Tôi còn có việc, tôi..."
Dường như anh ta thấy được gì đó, lời đang nói lại ngừng lại.
Anh ta còn tưởng Phương Tinh Nghị vừa mới tắm nên mới mặc áo choàng tắm, nhưng dường như không phải vậy. Bởi vì từ vẻ mặt của tổng giám đốc Phương, anh ta còn thoáng thấy dấu son môi, xem ra trong phòng còn có người phụ nữ khác.
Phương Tinh Nghị liếc nhìn Tưởng Song Kỳ, sắc mặt ửng hồng, tình trạng gần như giống hệt Dương Yến.
Nghĩ một chút thì lập tức hiểu được, có lẽ là Tưởng Song Kỳ muốn cho Dương Yến mất mặt nhưng vì đầu óc không tốt lắm nên bị Dương Yến phản đòn, chính mình cũng trúng chiêu.
Anh trước giờ không ngờ Tưởng Song Kỳ lại ngu xuẩn như thế.
Nghĩ đến người phụ nữ trong phòng ngủ, giờ lại có chuyện trước mắt này, Phương Tinh Nghị cũng đau đầu: "Cậu đem đến chỗ tôi thì có tác dụng gì đây?"
"Tổng giám đốc Phương, vậy anh muốn tôi đưa đi đâu?" Quách Thường Phúc cũng vô cùng khó xử, anh ta nào biết tổng giám đốc Phương còn ăn đồ ăn ngoài: "Không thì tôi cứ để cô ấy lại đây rồi đi tìm bác sĩ đến nhé?"
Sắc mặt Phương Tinh Nghị mặt âm trầm: "Bác sĩ có tới cũng vô ích, không đủ thời gian để chế thuốc giải."
Nếu không thì anh cũng không...
Quách Thường Phúc không để ý đến vẻ mất tự nhiên trên mặt Phương Tinh Nghị, chỉ cảm thấy Tưởng Song Kỳ trong lòng mình càng lúc càng nóng, có chút nôn nóng: "Tổng giám đốc Phương, dù sao thì anh cũng cứ đỡ cô ấy trước đã?"
"Cái đó, tổng giám đốc Phương, tôi biết thể lực của anh rất tốt, hai người cũng có thể ứng phó được, anh có cần gì thì cứ nói với tôi, tôi lập tức đi mua cho anh..."
"Được rồi." Phương Tinh Nghị suýt nữa bị lời của anh ta làm sặc, lần đầu tiên cảm thấy không bình tĩnh nổi.
Quách Thường Phúc không tiếp tục nói nữa, đưa Tưởng Song Kỳ tới: "Tổng giám đốc Phương, cô Tưởng cũng..."
Đúng lúc này, mơ hồ có giọng phụ nữ vang lên trong phòng, kiều mị đến nỗi khiến Quách Thường Phúc nghe đến lỗ tai tê dại, nghĩ thầm còn cách cả phòng khách mà, giọng của cô gái kia đúng là không nhỏ.
"..."
"Tôi biết anh là người thông minh, nhất định sẽ có cách giải quyết, cô ấy giao cho anh nhé." Phương Tinh Nghị rất sợ Dương Yến chạy ra bị người khác trông thấy, nói xong vội vàng đóng cửa lại.
Quách Thường Phúc bị cửa chặn lại.
"... Ơ?" Quách Thường Phúc nghẹn họng nhìn trân trối.
Tổng giám đốc Phương không chịu trách nhiệm với phụ nữ của mình, lại bảo anh đi phụ trách? Đây chính là một thứ phỏng tay, anh giải quyết thế nào đây?"
Tổng giám đốc Phương, anh đi ăn ngoài thì cũng đừng như thế chứ, không nể mặt người cũ chút nào luôn?
"Sói xám, tôi nóng quá đi!" Tưởng Song Kỳ cứ cọ quậy trong lòng anh ta, yếu ớt làm nũng: "Anh đừng trói tôi nữa mà, ôm tôi một cái đi."
Quách Thường Phúc rất muốn chửi thề, anh ta lớn đến chừng này, lần đầu tiên thấy người ồn ào như Tưởng Song Kỳ.
Quách Thường Phúc sợ có người từ trong phòng khác đi ra nhìn thấy, đành phải ôm cô ta đến chỗ ở của mình.
Người mở cửa là Trần Khang, đang ở trần, chỉ mặc mỗi cái quần đùi.
"Con bà nó!" Trần Khang thấy Quách Thường Phúc ôm một người phụ nữ vào thì lập tức dùng tay che ngực, vẻ mặt hoảng sợ: "Lão đại, anh không thể đi thuê phòng sao? Em cũng có sĩ diện đó."
"Thuê cái đầu cậu ấy, không nhận ra đây là ai à?" Quách Thường Phúc một cước đá văng cậu ta, ôm Tưởng Song Kỳ về phía phòng tắm, tìm loạn lên trong túi.
Sau khi Trần Khang phản ứng, mặc một bộ đồ ngắn tay, đi đến trước mặt Quách Thường Phúc: "Đó là cô Tưởng sao? Xảy ra chuyện gì vậy, sao anh lại ôm cô ấy tới đây?"
"Xảy ra chuyện lớn."
"Hả?"
Trần Khang chạy vào trong phòng tắm nhìn thử, Tưởng Song Kỳ đang vặn vẹo thân thể trong bồn tắm, khuôn mặt ửng hồng, dáng điệu câu dẫn, là đàn ông thì nhìn đã thấy bụng dưới căng thẳng.
"Đúng, đúng là chuyện lớn." Trần Khang bị dọa không nhẹ, anh ta lắp bắp nói: "Có phải cô Tưởng muốn lên giường với tổng giám đốc Phương nhưng bất ngờ anh ấy không có ở đó, cho nên?"
"Không phải, là do bị người khác hạ dược." Quách Thường Phúc vừa tìm thuốc vừa trả lời: "Có vẻ là người bắt cóc cô Tưởng ra tay, vừa rồi tôi đã ôm cô ấy đi tìm tổng giám đốc Phương, nhưng anh ấy đang ăn cơm ngoài."
Có chút chết lặng, sau khi hiểu rõ ý của anh ta thì nói: "Làm cô ấy!"
Quách Thường Phúc đẩy Trần Khang đang cản trở ra, cầm mấy lọ thuốc đi vào phòng tắm, Tưởng Song Kỳ đang bị trói tay chân trong bồn tắm, nước tràn qua ngực, tóc tai rối bời.
"Ư ư, sói xám, tôi khó chịu quá." Tưởng Song Kỳ bị trói chặt tay, giãy dụa mãi vẫn không ngồi dậy được, ánh nhìn Quách Thường Phúc tràn đầy nước mắt: "Anh ôm tôi một cái đi mà!"
Quách Thường Phúc không để ý tới cô ta, đổ một vốc thuốc ra: "Đem nước đến đây."
Trần Khang vội vàng cầm nước khoáng tới.
Quách Thường Phúc giữ cằm Tưởng Song Kỳ, khiến cô ta hé miệng ra, đổ hết thuốc vào miệng, Trần Khang bên cạnh nhanh chóng rót nước vào, cẩn thận từng chút một, sợ Tưởng Song Kỳ sặc.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...