Nam Thần Nhà Tôi

Đêm đó, khi phát hiện có người xông tới, dưới tình thế cấp bách Dương Yến đã giấu địa chỉ đã phiên dịch ra vào túi áo choàng tắm, cô nói với trợ lý Tư, bảo anh ta đến phòng đó tìm xem.

Trợ lý Tư nhanh chóng trở lại, trên tay cầm tờ giấy ghi địa chỉ cô đã dịch ra.

Dương Yến chưa được đi lại nhưng hai tay vẫn hoạt động bình thường, cô lúi cúi trên bàn nhỏ, phiên dịch nốt những từ còn lại, rồi viết lên trên tờ giấy kia.

Sau khi phiên dịch xong, tổng hợp lại, cô thấy đúng là một địa chỉ. Cô lấy điện thoại tra một chút, bây giờ vệ tinh vẫn có thể dò được nhưng chỗ đó rất xa.

"Tổng giám đốc Phương, tôi đã dịch xong rồi." Sau khi Phương Tinh Nghị đi tới, Dương Yến đưa bản dịch cho anh: "Nhưng nơi này cách trung tâm thành phố hơn một trăm cây số, rất xa."

Cô tò mò, chỗ xa như thế, có thể có cái gì, lại có giá trị mấy trăm tỷ khiến Phương Tinh Nghị và Hứa Cung Diễn đều đổ xô vào.

Phương Tinh Nghị cầm tờ giấy xem xét kỹ một lần, nhíu mày lúc lâu không nói gì.

"Gọi điện thoại cho họ, bảo họ chuẩn bị." Một lúc sau, Phương Tinh Nghị đưa cho trợ lý Tư: "Đợi sau khi Cô Dương hoàn toàn hồi phục, chúng ta lại xuất phát."

Dương Yến nhếch miệng.

Cô cũng hi vọng sớm hồi phục, không nói được khó chịu quá.

Buổi chiều trợ lý Tư ra ngoài làm việc, trong phòng chỉ còn lại Dương Yến và Phương Tinh Nghị, một người xử lý công việc, một người buồn chán nghịch điện thoại, ăn linh tinh, rất yên tĩnh.

Dần dần, bàng quang Dương Yến hơi căng lên.


Cô muốn đi vệ sinh.

Dương Yến hơi xấu hổ, định thử xuống giường, nhưng hai chân vẫn cứng ngắc, khiến cô hoài nghi, mình chỉ bị bóp cổ thôi, làm sao chân cũng không động đậy được thế?

"Làm sao thế?" Phương Tinh Nghị làm việc đã hơi mệt mỏi, khi day ấn đường, vừa vặn thấy gặp Dương Yến đang định xuống giường, anh suy nghĩ một chút, hỏi: "Cô muốn xuống giường, có phải là muốn đi WC hay không?"

Vẻ mặt Dương Yến càng lúng túng.

Phương Tinh Nghị đứng dậy đi tới, khi Dương Yến còn chưa hoàn hồn, anh đã cúi xuống ôm cô lên.

Mặt Dương Yến nóng bừng, hai chân lơ lửng, cô lại không thể không ôm cổ anh, cô định nói gì đó, nhưng mở miệng mấy máy môi cũng không phát ra âm thanh nào, vừa sốt ruột vừa xấu hổ.

"Không sao, tôi không ngại." Hình như nhìn ra Dương Yến xấu hổ, Phương Tinh Nghị nói: "Cô bị thương ngay trước mắt tôi, nên tôi phải có trách nhiệm, tiện tay mà thôi."

Dương Yến: "..."

Chú út Phương, anh không ngại, nhưng tôi ngại!

Phương Tinh Nghị ôm cô vào toilet, còn lấy gậy phơi quần áo xuống, để cô chống, rồi đi ra ngoài cẩn thận đóng cửa lại, mà mặt Dương Yến cũng tái nhợt rồi.

Đột nhiên không buồn vệ sinh nữa.

Dương Yến nín một lúc lâu rốt cục cũng đi vệ sinh được, khi cô chống gậy đi rửa tay, hai đùi mềm nhũn, di chuyển rất mệt, cô rửa xong tay thì cũng toát mồ hôi.


Vốn cô còn định tự đi ra ngoài, thôi được rồi, để nhảy lò cò vậy.

Dương Yến dùng sức nhảy hai cái, khi kéo cửa ra thì mất thăng bằng, cả người đổ nhào ra ngoài, đúng lúc Phương Tinh Nghị đang đứng bên ngoài bấm điện thoại, không ngờ cô lại đột nhiên nhào ra.

Người đàn ông còn chưa kịp đưa tay đỡ lấy, Dương Yến đã nhào tới, quơ hai tay, túm lấy quần vải của anh, quần bị lỏng ra tụt xuống, lộ ra quần lót màu đen.

Phương Tinh Nghị hít sâu một hơi.

Dù trên sàn nhà trải thảm lông Ba Tư, nhưng cả người ngã xuống như vậy, ngực và khuỷu tay Dương Yến rất đau, cô cắn răng chịu đựng, mà hình như trong tay còn đang nắm cái gì.

Cô buồn bực nghĩ tại sao cây gậy lại mềm như thế, vừa nhìn mới phát hiện là cái quần, đã bị kéo xuống đến mắt cá chân, rồi cô nhìn thấy hai bắp chân rắn chắc, thẳng tắp.

Hình như, cái quần này là...

Dương Yến nuốt nước bọt, không biết cô lấy đâu ra lá gan, lại còn dám ngẩng đầu, nhìn lên đôi chân thon dài, quần lót màu đen ôm lấy bờ mông, và chỗ ở giữa đặc biệt phình lên.

"..."

Lúc hai người còn đang trầm mặc, thì "két" một tiếng, trợ lý Tư đẩy cửa đi vào, lên tiếng nói: "Tổng giám đốc Phương, ông cụ nói không gọi được điện thoại cho anh, bảo anh có rảnh thì điện lại cho ông ấy..."

Sau khi trợ lý Tư nhìn thấy tình hình bên phía toilet, đột nhiên ngừng lời, bước chân cũng dừng lại, ánh mắt lướt từ Dương Yến sang Phương Tinh Nghị, đi tới đi lui, nghĩ không biết mình có nên đi vào hay không?


"Thật xin lỗi, đã quấy rầy rồi." Mấy giây sau, trợ lý Tư lịch sự đóng cửa lại.

Sau khi kịp phản ứng, Dương Yến buông ra, còn ra hiệu Phương Tinh Nghị kéo quần lên, cô bối rối đỏ mặt, nghiêng đầu nhìn xuống hình vẽ trên thảm trải sàn.

Thật muốn tìm một cái lỗ để chui vào.

"Cô Dương, sao lần nào cô cũng ngốc như vậy?" Phương Tinh Nghị kẹp điện thoại bên tai, vẻ mặt bình tĩnh kéo quần lên, nhanh chóng che đi quần lót và đôi chân dài.

Lần đó ở nhà anh cũng thế, lần này lại làm ra chuyện này, anh đánh giá cao trí thông minh của cô rồi.

"Ai đó? Có phải Dương Yến hay không?" Vì gian phòng rất yên tĩnh, nên dù không mở loa ngoài thì tiếng của Tưởng Song Kỳ từ đầu điện thoại kia truyền tới khá rõ.

"Anh Nghị, Dương Yến làm gì anh thế, có phải cô ta lại nhào vào ngực anh hay không?"

"A a a, em đã biết cô ta là loại phụ nữ không biết xấu hổ đó mà! Anh Nghị bên cạnh anh nhiều người như vậy tại sao anh lại đưa cô ta đi công tác chứ."

"Anh Nghị, em không cho phép anh thích cô ta, không cho phép! Anh có nghe hay không?"

"..."

Tưởng Song Kỳ tức đến nổ phổi, nói như súng liên thanh, một câu lại một câu, inh tai nhức óc, dáng vẻ nghiến răng nghiến lợi, hận không thể qua điện thoại để dạy dỗ Dương Yến.

"Cô ta không làm gì anh, không cẩn thận đấu vật mà thôi." Phương Tinh Nghị cũng cảm thấy hơi ồn ào, vẻ mặt như viết rõ chữ “mệt mỏi”: "Em ngoan ngoãn quay phim đi, anh còn có việc phải giải quyết."

"Hu hu, anh Nghị, anh không thương em nữa, còn nói chưa được hai câu đã muốn cúp điện thoại của em." Tưởng Song Kỳ vô cùng tủi thân, gần như muốn khóc: "Anh dẫn sói xám theo, nên không có ai che ô cho em, nấu cơm cho em, tâm trạng em không tốt thì làm sao mà quay phim chứ, lại còn nhìn thấy Dương Yến bên cạnh anh, tâm trạng em càng không tốt."

"Sói xám phải thay anh làm việc, xong việc anh sẽ cho cậu ta về."


"Vậy phải bao lâu nữa?"

"Chậm nhất một tuần lễ." Phương Tinh Nghị day ấn đường, không kiên nhẫn: "Được rồi, em muốn ăn cái gì thì bảo trợ lý đi mua, anh còn phải xử lý công việc."

Biết tính tình Phương Tinh Nghị, Tưởng Song Kỳ lấn tới, tủi thân kêu gào: "Vậy anh Nghị phải đồng ý với em, không được để cho Dương Yến lợi dụng anh, sờ tay cũng không được."

"Được, anh cúp máy đây."

Chờ Phương Tinh Nghị nói chuyện điện thoại xong, Dương Yến đã dựa vào gậy bò từ trên mặt thảm lên, cô nghe không sót một chữ nào cuộc trò chuyện vừa rồi, khóe miệng khẽ co giật.

Cô thật sự sợ sau khi về nước, Tưởng Song Kỳ sẽ cho người phanh thây cô.

"Còn có thể đi sao?" Sau chuyện vừa rồi, giờ đây Phương Tinh Nghị cũng trở nên hơi ngượng ngùng, định ôm Dương Yến lên giường, nhưng kìm lại rồi hỏi một câu.

Dương Yến gật đầu, nhưng nếu đi nữa thì rất mất sức, một lúc lâu không di chuyển được, Phương Tinh Nghị không nhìn tiếp được nữa, đành gọi điện thoại nội bộ nhờ nữ phục vụ đến giúp Dương Yến.

Sau đó không lâu trợ lý Tư cũng tiến vào.

Anh ta đẩy gọng kính lên, ánh mắt còn thỉnh thoảng đảo trên người Dương Yến và Phương Tinh Nghị, ánh mắt mập mờ, Dương Yến thấy rất xấu hổ, kéo anh ta tới giải thích.

Dương Yến đánh chữ trên điện thoại di động: "Trợ lý Tư anh đừng nghĩ lung tung, đúng lúc tôi từ toilet ra vô tình vấp chân ngã nhào vào người tổng giám đốc Phương, khiến anh ta cũng xui xẻo theo."

"Ồ, tôi không nghĩ lung tung." Trợ lý Tư tỏ ra đã hiểu, rồi lại nhìn Phương Tinh Nghị: "Nhưng Cô Dương cũng có thể cân nhắc, tổng giám đốc Phương không tệ, có tiền có sắc, đến một nửa phụ nữ Nam Thành đều tương tư anh ấy."

"..." Mặt Dương Yến đen sì.

Cô thật lòng giải thích tình huống vừa nãy mà trợ lý Tư nói vậy là có ý gì? Hơn nữa, cô vừa mới ly hôn với Phương Dịch Chung, nếu thật sự có gì đó với Phương Tinh Nghị, thì có lẽ toàn bộ nhà họ Phương đều muốn giết cô.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui