Nam Thần Nhà Tôi

Mạc Đình Kiên nhìn thấy trên giường có búp bê vải thì nhét búp bê vào lòng Mạc Hạ, sau đó kéo Hạ Diệp Chi vào phòng tắm, đóng cửa phòng lại.

Mấy động tác liên tiếp này anh làm vô cùng trôi chảy, lưu loát.

Chờ đến khi Hạ Diệp Chi phản ứng lại cô đã ở trong phòng tắm rồi.

"Em xem báo thấy nói anh bị tai nạn xe? Anh có sao không?" Hạ Diệp Chi lo lắng quan sát khắp người anh.

Lúc nãy anh còn có sức lực đùa giỡn với cô, chắc hẳn không sao rồi.

Ánh mắt của Mạc Đình Kiên hơi tối lại, không trả lời vấn đề của cô mà là ôm chặt eo cô, tay còn lại đỡ sau gáy cô, một nụ hôn nóng rực ép sát xuống.

Hơi thở nóng bỏng phả mạnh vào màng tai cô, mang theo sự rung động khiến người ta tê dại.

Tay của Hạ Diệp Chi hơi luống cuống chống lên ngực anh, chịu đựng nụ hôn gấp gáp lại mang theo tâm trạng khác lạ của anh.

Qua một hồi lâu, lâu đến nỗi lúc Hạ Diệp Chi cảm thấy khóe miệng sắp mất cảm giác thì tay của Mạc Đình Kiên hơi thả lỏng, lúc này anh mới lưu luyến không rời đứng thẳng người lên.

Tay của Mạc Đình Kiên chỉ là hơi thả lỏng sức lực, chứ không hề buông tay ra, anh đè cô lên cửa phòng tắm, ôm chặt cô.

"Nhớ anh không?"

Sau nụ hôn nồng nhiệt giọng nói của anh trở nên khàn khàn, ngay cả hơi thở cũng nóng như muốn thiêu đốt người khác.

Hạ Diệp Chi rụt cổ lại, hơi tránh ra ai ngờ đổi lại Mạc Đình Kiên càng ôm cô chặt hơn.

Hạ Diệp Chi đứng yên để mặc anh ôm mình, cô im lặng một hồi mới nói: “Hạ Hạ rất nhớ anh."


"Còn em thì sao?" Trong giọng nói của anh còn mang theo vẻ cố chấp.

Hạ Diệp Chi mím môi, đáp lại: “Ừm."

Cô cảm nhận rất rõ ràng, khi cô vừa dứt lời, hơi thở của người đàn ông hơi thay đổi.

Trước khi Mạc Đình Kiên trả lời cô đã giành nói trước: “Sao anh vào đây được?"

Mạc Đình Kiên nhíu mày, rõ ràng anh không hài lòng với câu trả lời của Hạ Diệp Chi.

Cho dù như thế anh vẫn ngoan ngoãn trả lời câu hỏi của Hạ Diệp Chi, chỉ cần qua loa là xong.

"Nhảy cửa sổ bò vào." Anh vừa nói chuyện, vừa giơ tay sờ lên mặt Hạ Diệp Chi, giọng điệu cũng không quá nghiêm túc.

Hạ Diệp Chi nghe anh nói vậy, lúc này mới phát hiện trên eo của anh có sợi dây thừng, trên hai đầu dây còn có móc câu.

Đại khái cô cũng đoán được Mạc Đình Kiên là dùng dây thừng leo lên.

Thoạt nhìn sợi dây thừng này rất đơn giản, nhưng lúc Mạc Đình Kiên leo lên còn dùng thêm nhưng công cụ hỗ trợ khác.

Vẻ mặt Hạ Diệp Chi thay đổi lập tức: “Đây là lầu ba đấy!"

Mạc Đình Kiên nghe vậy khẽ hừ một tiếng: “Chỉ là lầu ba thôi mà, cho dù em ở lầu ba mươi anh cũng có thể leo lên như thường."

Thoạt nhìn vẻ mặt anh vô cùng kiêu căng, kiêu căng đến nỗi gần như tự phụ, nhưng trong đó lại lộ ra vẻ kiêu ngạo, có phần trẻ con.

Mạc Đình Kiên chính là người đàn ông như vậy, cho dù anh phách lối ngông cuồng, nhưng luôn có thể khiến người khác tin rằng anh nói là người nói được làm được.

Anh có vốn liếng để phách lối, ngông cuồng.

Vốn liếng của anh không phải là Mạc thị, cũng không phải là vòng hào quang của cậu chủ lớn nhà họ Mạc, mà đơn giản vì anh là anh, anh là Mạc Đình Kiên.

Thật ra đàn ông đều là những chàng trai trẻ, từ trong xương tủy của bọn họ vẫn sục sôi nhiệt huyết.

Nhưng chuyện Hạ Diệp Chi muốn làm chính là giội một chậu nước lạnh làm nguội nhiệt huyết của anh.

Thứ nhiệt huyết này là dùng để leo lầu hay sao?

Diệp Hạ Chi giận quá hóa cười nói: “Mạc Đình Kiên, anh cảm thấy rất đáng kiêu ngạo sao? Lỡ như anh té xuống thì sao?"

Mạc Đình Kiên hơi ngẩn ra, trong mắt lóe ra vẻ nghi hoặc: "Chẳng lẽ em không cảm động sao?"

"Cảm...động?" Hạ Diệp Chi tức giận nói: “Có thời gian em cũng leo lên lầu ba gặp anh, xem anh có cảm động không?"

Hạ Diệp Chi vừa dứt lời, vẻ mặt Mạc Đình Kiên sa sầm, lạnh lùng nói: “Em dám!"


Hạ Diệp Chi nhún vai vẻ vô tội.

Mạc Đình Kiên lạnh mặt, nắm chặt cằm của cô hôn mạnh, Hạ Diệp Chi cảm nhận được nụ hôn này mang theo tức giận.

Cô cứ không nói cho anh biết thật ra cô rất cảm động.

Cô sợ sau khi cô nói xong lần sau anh lại làm như vậy.

Sau khi Mạc Đình Kiên hôn đủ rồi anh mới lùi về sau một bước, cẩn thận quan sát Hạ Diệp Chi, nhìn tới nhìn lui trên người cô vài lần lúc này anh mới nói: “Lưu Chiến Thiên không làm khó em chứ?"

"Anh ta đúng là không làm khó em." Hạ Diệp Chi nói xong, nghĩ tới Mạc Đình Kiên còn chưa biết Lưu Chiến Thiên chính là Lưu Chiến Hằng nên vội nói cho anh biết: “Thực ra Lưu Chiến Thiên chính là Lưu Chiến Hằng."

Hạ Diệp Chi nói xong phát hiện Mạc Đình Kiên chỉ hơi dừng lại, nhưng cũng không hề tỏ ra kinh ngạc.

Hạ Diệp Chi hỏi anh: “Sao anh chẳng kinh ngạc gì cả?"

"Mấy ngày hôm nay anh điều tra được một số tài liệu, cũng có đoán qua, chỉ có điều chưa kịp chứng thực chuyện này mà thôi."

"Tai nạn xe lại là chuyện gì? Em ở trong biệt thự hoàn toàn mất liên hệ với bên ngoài. Hôm nay Lưu Chiến Hằng đưa báo cho em xem, em mới biết vụ tai nạn xe, hơn nữa có thể Lưu Chiến Hằng cũng tham gia vào vụ tai nạn xe này."

"Không xảy ra tai nạn xe thì làm sao có thể khiến Lưu Chiến Hằng thả lỏng cảnh giác. Làm sao anh có thể leo vào đây thăm em được chứ?" Trong giọng nói của Mạc Đình Kiên mang theo vẻ đùa cợt.

Hạ Diệp Chi mím môi, trừng mắt với anh, sau đó xoay người đi ra khỏi phòng tắm.

Mạc Đình Kiên theo sát phía sau.

Mạc Hạ đang ôm búp bê vải ngủ say, cơ thể nhỏ bé nằm lăn lóc ngoài chăn.

Cũng may máy sưởi trong phòng đủ ấm nếu không chỉ lạnh một lúc thôi, cô gái nhỏ sẽ bị cảm.

Đang lúc Hạ Diệp Chi muốn đi tới ôm Mạc Hạ lên thì Mạc Đình Kiên chân dài bước lên trước giành lấy, anh nhẹ nhàng ôm Mạc Hạ lên.

Mạc Hạ không ngủ say lắm, đôi mắt mơ màng nhìn Mạc Đình Kiên, ánh mắt mờ mịt.


Mạc Đình Kiên bị nhìn đến nỗi đáy lòng mềm nhũn, khẽ nói: "Ba ở đây."

Mạc Hạ chớp mắt giống như xác định anh đúng là ba của bé, sau đó lại yên tâm nhắm mắt ngủ thiếp đi.

Hạ Diệp Chi kinh ngạc nhìn Mạc Đình Kiên, hình như cô chưa từng thấy dáng vẻ dịu dàng như vậy của anh.

Mạc Đình Kiên quay đầu lại thấy cô vẫn còn nhìn anh đăm đăm thì lên tiếng nhắc nhở cô: "Chăn."

Hạ Diệp Chi sực tỉnh, cô kéo chăn ra cho anh đặt Mạc Hạ vào trong.

Mạc Đình Kiên đặt Mạc Hạ vào trong, Hạ Diệp Chi đắp thêm chăn cho Mạc Hạ, đột nhiên Mạc Đình Kiên giơ tay nhéo mặt của Mạc Hạ, giọng điệu hình như không vui nói: “Béo lên rồi."

Hạ Diệp Chi vỗ tay anh: “Cái này gọi là trẻ con mũm mĩm."

Mạc Hạ trộm vía đầy đặn, nhưng Hạ Diệp Chi không cảm thấy cô bé béo, mà thấy vừa đủ.

Ốm thêm chút nữa thì quá nhỏ mà mập thêm chút nữa lại không khỏe mạnh, như thế này là vừa đủ.

Hạ Diệp Chi xoay người đi tới trước cửa sổ, từ lầu ba nhìn xuống bên ngoài một mảnh tối đen như mực.

Cô tưởng tượng ra cảnh tượng lúc nãy Mạc Đình Kiên leo từ đó lên, mi tâm nhíu chặt, im lặng không nói chuyện.

Mạc Đình Kiên đi tới bên cạnh Hạ Diệp Chi, trầm giọng nói: "Cha nuôi của Lưu Chiến Hằng đã chết vào nửa tháng trước."

Hạ Diệp Chi ngẩng đầu: “Lúc đó, khi em rời khỏi biệt thự của anh ta, em có từng nhìn thấy một ông lão đi tìm anh ta, có khi nào người đó là ba nuôi của anh ta không?"


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui