Vị trí của tia sáng kia là ở dưới góc trái của cửa sổ, chỉ là vệt sáng yếu ớt nhưng Mạc Hạ lại nhìn thấy rất rõ ràng.
"Ồ?"
Mạc Hạ kinh ngạc nhón chân lên nghiêng đầu nhìn.
Đột nhiên có một cánh tay thò ra từ bên dưới góc trái cửa sổ.
Mạc Hạ ở độ tuổi này đối với bất cứ thứ gì cũng đều cảm thấy tò mò, cô bé không chỉ không sợ, ngược lại còn tò mò nhìn chằm chằm cánh tay kia.
Trước tiên là một bàn tay thò ra từ bên góc trái cửa sổ, tiếp theo đó là cánh tay, sau đó là đầu rồi đến đôi vai rộng…
Khi khuôn mặt của người kia lộ ra, ánh mắt của Mạc Hạ lập tức sáng lên, khi thấy cô bé vì quá vui đến độ sắp kêu lên, người bên ngoài cửa sổ làm một tư thế ra hiệu cho bé im lặng.
Mạc Hạ vô cùng nghe lời không lên tiếng, hai tay nắm chặt thành quả đấm nhỏ, luống cuống đặt trước người, giọng nói cực nhỏ: “Ba ơi."
Cửa sổ cách âm rất tốt, cô bé lại gọi nhỏ như vậy nên Mạc Đình Kiên ở bên ngoài cửa sổ căn bản là không nghe thấy.
Nhưng anh có thể đọc được khẩu hình của cô bé.
Gần một tháng nay anh chưa được gặp Mạc Hạ.
Cô bé dường như lại lớn hơn một chút, mặc bộ quần áo ngủ bằng lông, trông vô cùng mềm mại, đáng yêu. Nhiệt độ trong phòng mở rất vừa vặn, khuôn mặt nhỏ nhắn bầu bĩnh của bé còn hơi ửng hồng.
Anh vốn cho rằng, Mạc Hạ nhìn thấy anh sẽ sợ. Đêm hôm khuya khoắt, đột nhiên xuất hiện một người ở bên ngoài cửa sổ, cho dù là ai gặp phải cảnh tượng này cũng sẽ sợ hãi.
Nhưng mà cô bé vừa nhìn đã nhận ra anh, đã thế còn ngoan ngoãn nghe lời anh không lên tiếng nữa.
Ba và con gái cách một cánh cửa sổ cách âm, không ai nghe được ai nói chuyện, cũng không nhìn rõ mặt nhau. Nhưng chưa lúc nào Mạc Đình Kiên lại rõ ràng như lúc này, anh cảm nhận vô cùng rõ rệt đây là mối liên hệ máu mủ giữa anh và con gái.
Trên người cô bé đang chảy dòng máu của anh, cô bé mang họ anh, là kết tinh tình yêu của anh và Hạ Diệp Chi.
Cô bé rất cần anh, cũng rất dựa dẫm vào anh.
Cô bé và Mạc Đình Kiên không giống nhau, trên lưng anh gánh vác sự áy náy và khúc mắc đối với mẹ mình, còn Mạc Hạ lại là một cá thể độc lập.
Cô bé vô tội phải được yêu thương.
Chân mày lúc nào cũng nhíu chặt của Mạc Đình Kiên lúc này hơi giãn ra, nhiều thêm mấy phần yêu thương.
Đột nhiên tiếng "ken két" vang lên.
Mạc Đình Kiên ngước mắt lên thì thấy Mạc Hạ đã mở cửa sổ ra, khuôn mặt nhỏ nhắn đang mỉm cười với anh: "Ba ơi, ba mau vào đi."
Thật ra Mạc Đình Kiêu suy nghĩ những chuyện này cũng chỉ khoảng nửa phút.
Mà trong lúc đó Mạc Hạ đã mở cửa sổ giúp anh rồi.
Mạc Đình Kiên đưa tay đẩy cửa sổ ra, anh phất tay ý bảo Mạc Hạ tránh ra một bên.
Mạc Hạ nghe lời lùi sang bên cạnh hai bước để Mạc Đình Kiên đi vào.
Chỉ có điều Mạc Hạ người nhỏ chân ngắn, lùi sang bên cạnh hai bước cũng chẳng khác gì không di chuyển.
Mạc Đình Kiên hơi bất đắc dĩ, nhưng không nói gì thêm, anh chống tay lên bệ cửa sổ nhún người một cái đã nhảy được vào phòng.
Lúc anh rơi xuống là ngồi xổm trên mặt đất, anh vừa ngồi xuống, Mạc Hạ đã nhào về phía anh, ôm chặt cổ anh, vẻ mặt vô cùng đau lòng nói: "Con tưởng hôm nay ba không đến."
Mạc Đình Kiên ngẩn ra, đưa tay ra đóng cửa sổ lại, một tay vỗ lưng dỗ dành cô bé: “Ai nói với con hôm nay ba không đến?"
Bàn tay anh rất to gần như có thể ôm kín lưng cô bé.Đọc nhanh tại Vietwriter.net
Bé con.
Đóng cửa sổ xong, Mạc Đình Kiên kéo rèm cửa che kín lại, sau đó mới ôm Mạc Hạ đứng dậy.
Đối với Mạc Hạ mà nói câu hỏi của Mạc Đình Kiên hơi khó trả lời.
Hạ Diệp Chi nói với bé, đợi lúc nào cô bé bắt đầu nhớ Mạc Đình Kiên thì Mạc Đình Kiên sẽ đến đón bọn họ, đương nhiên ngày nào bé cũng muốn Mạc Đình Kiên đến.
Mà Hạ Diệp Chi lại không nói chính xác với cô bé là hôm nay Mạc Đình Kiên chắc chắn sẽ tới.
Trong tiềm thức của Mạc Hạ là bé rất muốn Mạc Đình Kiên đến.
Mạc Hạ gãi gãi đầu, sau đó mới thật lòng nói: “Mẹ nói ba sẽ đến đón mẹ và con, nên ngày nào con cũng đợi ba."
Ngày nào cũng đợi anh?
Mạc Đình Kiên bỗng bật cười, nhìn bé con nhỏ nhỏ xinh xinh, lúc nói chuyện lại sến súa như vậy, cũng không biết có phải là học theo người phụ nữ Hạ Diệp Chi kia không nữa?
Anh mới vừa nghĩ tới đây, đã nghe thấy Mạc Hạ kêu lên: “Mẹ!"
Mạc Đình Kiên ngẩng đầu lên thì thấy Hạ Diệp Chi đứng cách đó không xa đang nhìn bọn họ.
Lúc nãy Hạ Diệp Chi ở trong phòng tắm mở nước, lại suy nghĩ một số chuyện đến xuất thần nên không nghe thấy động tĩnh lúc đầu Mạc Đình Kiên gây ra bên ngoài cửa sổ.
Mãi đến lúc Mạc Đình Kiên nhảy vào trong phòng gây ra tiếng động cô mới bước ra khỏi phòng tắm.
Kết quả vừa bước ra, cô đã thấy một người to lớn bỗng dưng xuất hiện trong phòng, ôm Mạc Hạ nói chuyện.
Cô không dám tin vào mắt mình.
Sau khi ánh mắt hai người chạm nhau cũng không quay đi chỗ khác.
Mạc Hạ thấy Hạ Diệp Chi chậm chạp không nhúc nhích thì không nhịn được nhắc nhở cô: “Mẹ ơi, ba tới rồi!"
"Hạ Diệp Chi." Mạc Đình Kiên gọi tên cô, giọng nói vẫn trầm thấp êm tai như vậy.
Hạ Diệp Chi hơi ngẩng mắt lên, nhưng vẫn đứng im nhìn anh.
Một tay Mạc Đình Kiên ôm Mạc Hạ, một tay khác đưa ra, vẻ mặt vẫn lạnh lùng trước sau như một, anh ung dung nói với cô: “Cho em ba giây tới đây, anh có thể không so đo xích mích trước đây nữa mà tha thứ cho em."
Anh vừa dứt lời Hạ Diệp Chi bỗng nhiên chạy tới, sà vào lòng anh.
Hấp tấp như một đứa trẻ.
Mạc Đình Kiên vòng tay lại thặt chặt, vững vàng ôm cô vào lòng, sau đó thấp giọng nói bên tai cô: "Tha thứ cho em đấy."
Tha thứ cho sự cố chấp của cô, tha thứ cho cô tự chủ trương không bàn bạc với anh để cho Lưu Chiến Hằng cưỡng ép đưa đi.
Hạ Diệp Chi nắm áo của anh, tâm trạng thấp thỏm không yên lúc này đã hoàn toàn lắng lại.
Rất nhanh, Mạc Đình Kiên đã cảm nhận được bàn tay của Hạ Diệp Chi sờ tới sờ lui trên người anh, thậm chí còn có xu hướng thăm dò xuống phía dưới.
Mạc Đình Kiên nắm chặt tay cô một cách chính xác, tiếng nói trầm thấp lại có vẻ ngả ngớn: “Hạ Diệp Chi, lâu như vậy hai chúng ta mới gặp lại nhau, anh có thể hiểu được sự nín nhịn của em, dù sao anh cũng thế. Nhưng bây giờ không thích hợp làm những chuyện đó, còn có Hạ Hạ đang ở đây."
Tâm trạng cảm động và yên tâm gì đó trong nháy mắt mất sạch. Hạ Diệp Chi đẩy anh ra, tức giận nói: “Em là muốn xem thử anh có bị thương hay không, ai giống anh suốt ngày chỉ nghĩ tới những chuyện linh tinh kia chứ? Không biết xấu hổ!"
Bên cạnh truyền đến giọng nói non nớt của trẻ con: “Mẹ ơi, không biết xấu hổ là gì ạ?"
Suýt chút nữa Hạ Diệp Chi đã quên Mạc Hạ vẫn còn ở bên cạnh, cô giải thích cũng không được, mà không giải thích thì cũng không xong.
Cô chớp mắt, đưa tay chọt vào vai Mạc Đình Kiên, ý tứ rất rõ, là muốn anh giải thích cho Mạc Hạ hiểu.
Mạc Đình Kiên nhận được tín hiệu cầu cứu của của cô, nhìn cô bằng ánh mắt sâu xa, sau đó nói: “Hạ Hạ có mệt không?"
Mạc Hạ lắc đầu nói: “Con không mệt."
Mạc Đình Kiên nhíu mày, hai ba bước đã bước tới bên cạnh giường: “Nếu con không mệt thì tự chơi một mình nhé."
Hạ Diệp Chi vẻ mặt dại ra nhìn Mạc Đình Kiên, ánh mắt mờ mịt khó hiểu.
Hình như có chỗ nào đó không đúng?
Tại sao bé con phải chơi một mình? Ba không chơi cùng với cô bé sao?
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...