Hướng Vãn Tình hơi siết chặt túi xách.
Cô ta đúng là quen Thiệu Tu Dung, nhưng người ngồi bên kia bàn không phải là Hứa Cung Diễn của Hòa Tụng sao?
Chuyện Phương Tinh Nghị chạy tới hôn lễ của Hứa Cung Diễn và Dương Yến cướp người không ít người cả nước đều nhìn thấy, sao lúc này Hứa Cung Diễn còn ngồi cùng bàn ăn cơm với Phương Tinh Nghị được chứ?
Hướng Vãn Tình không hiểu nổi mấy người đàn ông này đang chơi trò gì.
Cô ta cũng biết mình có nói thế nào đi nữa Phương Tinh Nghị cũng sẽ không ra ngoài nói chuyện riêng với mình.
Hướng Vãn Tình dứt khoát đứng bên cạnh anh nói thẳng vào chủ đề: “Em biết Vu Tư Thuần chết rồi. Cảnh sát và truyền thông nói với bên ngoài là chết ngoài ý muốn, nhưng sự thật về cái chết của Vu Tư Thuần người trong giới đều biết.”
Phương Tinh Nghị chỉ ừ một tiếng: “Rồi sao nữa?”
Thấy anh không quan tâm như vậy, Hướng Vãn Tình nhăn mày, có chút bực bội: “Anh cũng biết trưởng quan Nam thương đứa con gái này nhất, chắc chắn ông ta sẽ không bỏ qua cho anh và Phương Thị đâu.”
“Tinh Nghị, nhà họ Ngự không đứng về phía nhà họ Nam bên kia, nhưng Ngự Văn Đình hôn mê rồi, còn ai giúp được anh chứ?” Chỉ cần nghĩ đến Phương Tinh Nghị một thân một mình, Hướng Vãn Tình rất lo lắng.
Phương Thị có nhiều tiền hơn nữa thì sao chứ, cơn giận của trưởng quan Nam cũng không thể dùng tiền để dập tắt được.
Sau khi cô ta biết tin tức của Vu Tư Thuần vẫn luôn mong Phương Tinh Nghị đến tìm mình, xin mình giúp đỡ, chỉ là vẫn luôn không đợi được anh, nhưng tình hình cũng không thay đổi, cô ta biết Phương Tinh Nghị vẫn luôn lo lắng vì chuyện này.
Lần này tìm đến đây, cô ta đã đánh cược rồi.
Cược Phương Tinh Nghị không có mối quan hệ, cần quan hệ của ba cô ta giúp giải quyết trưởng quan Nam!
Thấy Phương Tinh Nghị chỉ gắp đồ ăn mà không để ý tới mình, Hướng Vãn Tình dứt khoát nói thẳng: “Tinh Nghị, địa vị và quan hệ của ba em anh cũng biết, là cái mà trưởng quan Nam không dám đắc tội, chỉ cần ba em nói một câu, ông ta chẳng những không dám trả thù anh, còn phải tới xin lỗi anh nữa.”
Phương Tinh Nghị còn chưa nói gì, Thiệu Tu Dung ở đối diện đã bật cười: “Đương nhiên, chúng tôi cũng biết Bộ trưởng Hướng cưng chiều con gái, hơn nữa cô Hướng xinh đẹp lại có gia thế, người bình thường đều không dám ngấp nghé.”
Hướng Vãn Tình rất tự tin về vẻ bề ngoài và gia thế của mình, lúc này được khen, trong lòng không khỏi đắc ý.
Nhưng người cô ta quan tâm nhất lại thờ ơ với mình!
Người đàn ông vẫn không mở miệng, Hướng Vãn Tình cũng hơi không nhịn được nữa: “Tinh Nghị, em có thể bảo ba em giúp anh, nhưng em có một yêu cầu, em muốn anh cưới em.”
Hứa Cung Diễn vẫn đang dùng bữa im lặng không lên tiếng bên cạnh đột nhiên bật cười khúc khích.
Hứa Cung Diễn lấy khăn giấy lau miệng, sau đó cười khẽ: “Tổng Giám đốc Phương, cô Hướng xinh đẹp, gia thế tốt, lại chung tình với anh, vứt bỏ sự dè dặt của phụ nữ tỏ tình với anh, Tổng Giám đốc Phương không đáp lại hay sao?”
“Tổng Giám đốc Thiệu.” Hứa Cung Diễn nhìn Thiệu Tu Dung: “Anh cảm thấy Tổng Giám đốc Phương cưới cô Hướng thế nào?”
“Hả? Rất tốt…” Thiệu Tu Dung vừa muốn nói chuyện, chợt cảm thấy như bị rắn độc nhìn chằm chằm, cả người run rẩy, sợ đến suýt chút nữa không cầm được đũa.
Anh ta vội vàng cầm chặt đũa, ho khan: “Xem ý của Tổng Giám đốc Phương chứ.”
Phương Tinh Nghị buông đũa xuống, cười như không cười nhìn Hứa Cung Diễn: “Thấy Tổng Giám đốc Hứa quan tâm cô Hướng như vậy, nếu có ý gì với cô Hướng cứ nói, mọi người cũng thân với nhau như vậy rồi.”
“Tôi không có ý gì với cô Hướng cả.” Hứa Cung Diễn bình tĩnh đáp trả: “Người cô Hướng chung tình là anh mà.”
Phương Tinh Nghị nâng tách trà lên uống hai ngụm, sắc mặt lạnh nhạt: “Người bình thường như tôi không xứng với cô Hướng, Tổng Giám đốc Hứa hợp với cô Hướng hơn đấy, cô muốn Nữ Vương cho chức vị cũng là chuyện một câu nói thôi mà.”
Ánh mắt Hứa Cung Diễn dần trở nên u ám, giọng nói cũng lạnh đi: “Tổng Giám đốc Phương, nói sao thì cô Hướng cũng là phụ nữ, chắc anh hiểu mấy chữ ‘thương hương tiếc ngọc’ hơn tôi, hơn nữa cô Hướng xinh đẹp, trời đất tác hợp với anh, chắc chắn tương lai con của hai người sẽ càng xinh đẹp hơn.”
“Cảm ơn Tổng Giám đốc Hứa quan tâm, nhưng tôi có con rồi.” Phương Tinh Nghị mỉm cười: “Chỉ cần là vợ tôi sinh, thế nào tôi cũng thích.”
Hứa Cung Diễn: “…”
Phương Tinh Nghị để tách trà lên bàn, nhẹ nhàng nhìn lướt qua Hứa Cung Diễn, chậm rãi nói: “Xin lỗi, tôi quên Tổng Giám đốc Hứa không có vợ, cũng không có con, đương nhiên không thể hiểu tâm trạng này của tôi rồi.”
Mẹ nó!
Hứa Cung Diễn vô cùng giận dữ, muốn hất nước trà lên mặt Phương Tinh Nghị.
Thiệu Tu Dung yên lặng ăn cơm.
Lúc quan trọng thế này, anh ta vẫn nên xem kịch thì tốt hơn, còn lên tiếng nữa thì toi mạng luôn.
Sắc mặt của Hướng Vãn Tình cũng rất khó coi, không ngờ mình tìm đến Phương Tinh Nghị, cho anh cơ hội van xin mình, anh lại lạnh lùng với mình như thế, còn lấy mình ra nói đùa với tên đàn ông khác!
“Tinh Nghị, anh quá đáng rồi đó!” Hướng Vãn Tình nặng nề, giận đến nói chuyện cũng không thể bình tĩnh: “Bây giờ chỉ có ba em mới giúp được anh, anh nhìn xem anh đang có thái độ gì với em vậy!”
Phương Tinh Nghị cười nhạo: “Cô Hướng, trong lòng cô nghĩ gì, cô biết tôi biết, tôi không nói là nể tình từng hợp tác với ba cô, nể mặt cô một chút mà thôi.”
“Em xinh đẹp, gia thế tốt, có chỗ nào không xứng với anh sao!” Suy nghĩ bị vạch trần, Hướng Vãn Tình càng tức giận hơn: “Cưới em anh cũng có được không ít lợi ích, ba em cũng sẽ giúp anh.
Phương Tình Nghị gắp đồ ăn, không nhanh không chậm nói: “Khi nãy tôi đã nói rõ ràng mà, tôi có vợ rồi.”
“…” Ngón tay cầm túi xách của Hướng Vãn Tình trở nên trắng bệch.
“Cô Hướng được hưởng giáo dục phương Tây, muốn làm vợ bé của người ta, nhưng tôi cũng không muốn đâu.” Phương Tinh Nghị nói thêm, lạnh lùng nhìn thoáng qua cô ta: “Cô Hướng, chúng ta từng hợp tác, nhưng đó không phải lý do để cô vênh mặt hất hàm, sau này thấy tôi vẫn nên gọi Tổng Giám đốc Phương đi, đừng để người bên ngoài cho rằng con gái của Bộ trưởng Hướng không biết chút phép tắc nào.”
Hướng Vãn Tình gia thế hiển hách, luôn luôn kiêu ngạo, không ngờ người đàn ông này sẽ nói chuyện không chút nể tình trước mặt người ngoài, sắc mặt thoáng chốc lúc xanh lúc trắng.
Cô ta cực kỳ tức giận, cầm tách trà trên bàn hất về phía người đàn ông.
Phương Tinh Nghị phản ứng vô cùng nhanh, cầm cổ tay cô ta vặn một cái, nước trà ấm áp bất ngờ hất lên mặt Hướng Vãn Tình.
Nước trà bắn vào mắt, Hướng Vãn Tình nhắm mắt lại, khi mở ra lần nữa, ánh mắt đầy ngạc nhiên.
Người đàn ông này lại có thể đối xử với mình như thế?
Hứa Cung Diễn lạnh lùng lên tiếng: “Tổng Giám đốc Phương, anh cũng thật là không có phong độ, đối xử với cô Hướng như vậy. Sao trước kia An An hất nước vào mặt anh, anh lại không làm thế?”
“Có phong độ hay không phải xem là người nhà hay người ngoài nữa.” Phương Tinh Nghị buông tay ra, cầm khăn giấy lau tay như cực kỳ chán ghét: “Người trong nhà muốn ngang ngược ở đâu cũng được, nếu là người ngoài…”
Anh lạnh lùng ha một tiếng, nở nụ cười: “Tôi có lý do gì phải bỏ qua sao?”
Hứa Cung Diễn hờ hững dùng bữa, không nói thêm nữa.
Mấy lần châm chọc Phương Tinh Nghị không thành công, ngược lại mình còn bị chọc giận, tranh cãi với Phương Tinh Nghị thêm cũng không còn gì thú vị nữa.
Hướng Vãn Tình cầm khăn giấy lau nước và lá trà trên mặt, tức giận đến người vẫn đang run rẩy.
“Phương Tinh Nghị, trưởng quan Nam không dễ đối phó, anh cho rằng anh mời hai người này có thể giúp được gì cho mình chứ?” Cô ta nói, ánh mắt lạnh lùng: “Em muốn giúp anh, anh còn đối xử với em như thế!”
“Phương Tinh Nghị, nhất định anh sẽ hối hận, đến lúc đó phải tới cầu xin em thôi, em sẽ đợi!”
Dứt lời, Hướng Vãn Tình xách túi rời đi.
Thiệu Tu Dung nhìn cửa bị đóng sầm lại, đưa tay sờ cằm, lại nhíu mày tỏ vẻ không vui: “Đứa con gái này của bộ trưởng Hứơng nhìn thì đẹp, mà đầu óc… hơi ngốc nhỉ!”
“Rõ ràng là bị ngốc còn gì! Cũng may có một người ba tốt khắc phục hậu quả thay cô ta.” Hứa Cung Diễn đẩy mắt kính, khuôn mặt nhã nhặn tuấn tú mang theo nụ cười lạnh lùng: “Cô ta cho rằng mấy chuyện vớ vẩn kia của mình không có ai biết ư?”
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...