Hứa Cung Diễn nhíu mày, hình như có chút không vui, do dự một lát cuối cùng cùng vẫn bắt tay: “Đứa bé là con của anh, nhưng cô ấy không nhất định là của anh, đương nhiên tôi sẽ chăm sóc cô ấy.”
Phương Tinh Nghị nói: "Nói thì là như vậy, tuy nhiên anh vẫn đừng suy nghĩ về những thứ vô dụng đó.”
"Không phải vẫn có câu nói "Tâm tưởng sự thành", tôi lại không cảm thấy những thứ tôi suy nghĩ là dư thừa.” Hứa Cung Diễn nhàn nhạt đáp trả.
" "Tâm tưởng sự thành", từ đó không được sử dụng ở chỗ này.”
"..."
Yến Cảnh Niên đứng một bên nhìn bọn họ đối chọi gay gắt, cảm thấy bọn họ quá ngây thơ.
Vì tranh giành một người phụ nữ.
Cuối cùng cũng bởi vì người phụ nữ kia mà đôi bên không đạt được thỏa thuận.
Yến Cảnh Niên nhìn hai người đàn ông một chút, sau đó vuốt cằm hứng thú nói: “Nhìn kỹ lại mới thấy, gò má hai người thật giống nhau, không hổ là anh em cùng cha khác mẹ.”
Hứa Cung Diễn bỗng nhiên trầm mặt, rất là khó chịu: "Nếu không phải An An thích khuôn mặt này của tôi, tôi đã đi phẫu thuật thẩm mỹ rồi!”
Yến Cảnh Niên a một tiếng: "Sao Dương Yến có thể nông cạn như vậy, lại đi thích gương mặt này của anh!”
"Tôi thật tò mò." Yến Cảnh Niên ra vẻ suy tư, lại bỏ thêm một quả bom nặng ký: “Anh và Dương Yến quen biết nhau sớm như vậy, còn có qua lại, tại sao sau này cô ấy lại thích nhị ca của tôi hơn?”
Nét mặt Phương Tinh Nghị dần dần trầm xuống.
Yến Cảnh Niên vẫn chưa nhìn thấy, miệng vẫn nói không ngừng: “Có phải cô ấy nhìn thấy nhị ca và anh rất giống nhau đem nhị ca tôi làm vật thay thế của anh, nên mới thích nhị ca tôi?”
Hứa Cung Diễn lườm người đàn ông bên cạnh một chút, mỉm cười nói: “Trước đây tôi cũng không nghĩ tới điều này, rất có thể!”
"Lão Tam." Phương Tinh Nghị để tay lên bả vai Yến Cảnh Niên, năm ngón tay hơi dùng sức, tức giận nói: “Nếu cậu cảm thấy quá nhàn rỗi, tôi có thể tìm chút chuyện cho cậu đi làm.”
Yến Cảnh Niên nhíu mày đau đớn, trong miệng vẫn chưa chịu thua: “nhị ca, có phải anh đang ghen không?”
Phương Tinh Nghị không trả lời, cánh tay lại tăng thêm sức lực.
"Nói đùa thôi! Vừa rồi là tôi nói đùa thôi!” Yến Cảnh Niên buộc phải cầu xin tha thứ: “nhị ca, anh hãy nhớ, tôi còn phải chăm sóc cô Dương, cánh tay của tôi rất quý báu.”
"..." Phương Tinh Nghị âm trầm nhìn vào hai mắt Yến Cảnh Niên, sau đó buông tay.
Yến Cảnh Niên vội vàng đứng xa một chút, xoa xoa cánh tay đang bị đau, vừa hỏi Hứa Cung Diễn: “Trước đó không phải nhị ca của tôi đã đưa thuốc cho anh sao? Anh đã dùng chưa?”
Hứa Cung Diễn gật gật đầu.
Yến Cảnh Niên lại hỏi: "Dùng bao lâu rồi? Có còn xuất hiện hện tượng đau tim nữa không?”
"Dùng một thời gian rồi, thỉnh thoảng vẫn bị đau, nhưng bây giờ không có!”
Đôi mắt Yến Cảnh Niên lập tức sáng lên, biết rằng thuốc này đã được nghiên cứu và phát triển thành công.
"Đúng lúc tôi mang theo dụng cụ tới, anh đi theo tôi làm kiểm tra, nhân tiện để tôi xem giúp anh xem thân thể của anh còn bị bệnh gì khác nữa không!”
Hứa Cung Diễn nghi ngờ nói: "Không phải anh nói phải làm nghiên cứu khoa học sao?”
"Tôi là làm nghiên cứu khoa học, nhưng là thuật chữa bệnh cũng rất tốt.” Yến Cảnh Niên gấp rút muốn thấy thành quả của mình, thậm chí kéo cả thắt lưng của Hứa Cung Diễn để lôi anh ta đi, chỉ bỏ lại một mình Phương Tinh Nghị ở đó.
Phương Tinh Nghị cười cười, đi đến phòng bệnh của Dương Yến.
Dương Yến bị thương bộc phải treo chân lên và nằm trên giường, sau khi nhìn thấy Phương Tinh Nghị, liền giãy dụa muốn rời giường.
Phương Tinh Nghị bước nhanh qua và đè cô xuống, sắc mặt nghiêm nghị: “Nghỉ ngơi đi, đừng lộn xộn.”
"Thân thể tôi không sao." Dương Yến lầu bầu trong miệng, nhưng vẫn bị anh dọa nằm yên trở lại: “Sao anh lại qua đây? Cung Diễn đâu?”
"Anh ta đi kiểm tra thân thể." Nhớ tới những gì Yến Cảnh Niên vừa nói, trong lòng Phương Tinh Nghị cảm thấy khó chịu một cách khó hiểu: “Chân em bị thương, còn muốn tất cả mọi người tới chăm sóc mới được sao?”
Dương Yến không biết nói gì khi nghe anh nói như vậy.
Cô vừa mới nhớ ra là không biết ai vừa xụ mặt để cho mình nằm xuống.
Dương Yến biết người đàn ông này có lẽ lại động kinh nên không thèm so đo với anh: “Trường Bình sao rồi?”
"Đã tìm bác sĩ đến chăm sóc cho cậu bé, yên tâm, không sao.” Phương Tinh Nghị không cho cô đứng dậy, trực tiếp đổ nước ấm, đưa cốc đến bên môi cô: “Uống chút nước.”
Dương Yến nghe lời, uống nửa cốc nước.
Phương Tinh Nghị còn mang cháo đến, Dương Yến lại lắc đầu, lông mày nhỏ nhắn nhíu lại: "Bây giờ tôi không ăn được thứ gì hết.”
"Ăn không được cũng phải ăn một chút.” Phương Tinh Nghị mở hộp giữ nhiệt, đổ cháo nóng ra: “Các con hấp thụ chất dinh dưỡng từ em, nếu em không ăn, sức khỏe sẽ không đảm bảo.”
Nghe thấy vậy, Dương Yến đưa tay sờ lên bụng, may mắn bản thân không sao, các con cũng không sao.
Người đàn ông đem thìa cháo tới bên miệng, Dương Yến liền ăn vài miếng, vừa nói với anh về chuyện ngày hôm nay: “Vu Tư Thuần đã nói mọi chuyện cho Trường Bình, tôi sợ cậu bé sẽ không chịu nổi…”
"Em đã cố gắng hết sức, hơn nữa chuyện đó cũng không có cách nào che giấu.” Phương Tinh Nghị dùng ngón cái lau đi giọt nước động trên miệng cô: “Đại ca vẫn đang bất tỉnh, chuyện này cậu bé cũng nên biết.”
Dương Yến tâm sự nặng nề, cũng không để ý đến động tác thân mật của người đàn ông.
Cô nói với Phương Tinh Nghị: "Tôi biết trưởng quan Nam rất thương người con gái này, nếu ông ta biết Vu Tư Thuần chết rồi... mạng lưới quan hệ của anh ở hai giới quân sự và chính trị cũng không rộng, có khả năng sẽ bị ông ta trả thù không?”
Phương Tinh Nghị trầm thấp cười một tiếng: "Thế nào, đây là em đang lo lắng cho tôi sao?”
Sắc mặt Dương Yến có chút ngượng ngùng, giả vờ bình tĩnh: "Là tôi lo lắng cho tôi và con, nếu như anh bị trưởng quan Nam nhằm vào, tình trạng của tôi cũng sẽ không tốt.”
Cô nói rất quang minh chính đại nhưng Phương Tinh Nghị chỉ nhìn đã biết người phụ nữ này đang nói dối.
Cô ấy đang lo lắng cho mình, tức là trong lòn có mình.
Suy nghĩ này đã quét sạch sự lo lắng trong lòng Phương Tinh Nghị, bỗng nhiên đại cam thấy rất vui vẻ.
"Đây không phải chuyện em nên lo lắng." Phương Tinh Nghị cười cười, tiếp tục đút cháo cho cô: "Em chỉ cần nghỉ ngơi thật tốt."
Đôi mặt của anh giật giật, cẩn thận hứa hẹn với cô: “Lần sau nhất định sẽ không có chuyện như vậy phát sinh nữa.”
Dương Yến luôn cảm thấy những lời anh nói còn có ý nghĩa khác.
Cô vuốt ve bụng, lạnh mặt nói: "Dù sao anh xảy ra chuyện gì tôi cũng mặc kệ, các con là quan trọng nhất, nếu như muốn tôi phải lựa chọn, tôi nhất định chọn các con.”
Người phụ nữ này...
Nhìn thấy bộ dạng giả vờ của cô, Phương Tinh Nghị bật cười.
Dương Yến quay đầu nhìn chằm chằm vào anh, hơi tức giận: “Tôi nói thật, anh cười cái gì?”
"Ừm, tôi biết." Phương Tinh Nghị nắm chặt tay của cô.
Phát hiện tay cô vẫn mảnh như vậy, không có chút thịt nào, lại càng thương cô mang thai vất vả.
Anh kéo tay người phụ nữ lên môi hôn một cái: “Em chỉ cần bảo vệ em và các con cho tốt là được.”
Bàn tay bị anh hôn hơi nóng lên khiến trái tim Dương Yến run rẩy.
Cô vẫn chưa kịp phải ứng thì cửa phòng bệnh bị người khác mở ra, một thân ảnh nho nhỏ chạy đến:
"Dì dì.”
Trên cổ Trường Bình đeo một lớp bảo hộ thật dày, giống như không có cổ vậy.
Vừa mở miệng, liền thấy hai người đang nắm tay nhau trên giường, cử chỉ thân mật, cậu bé lập tức mở to hai mắt.
Chân lùi về sau hai bước, nhìn bọn họ: “Muốn cháu ra ngoài trước không?”
Khuôn mặt Dương Yến nóng lên, dùng sức rút khỏi bàn tay của người đàn ông, gọi Trường Bình tới.
"Cổ còn đau không?"
"Vẫn hơi đau một chút." Trường Bình chỉ chỉ vòng bảo hộ với khuôn mặt đau khổ, giọng nói non nớt hơi khàn khàn: “Chỉ là mang theo cái này không thể vặn cổ được, đi tiểu cũng không nhìn thấy!”
Dương Yến bị chọc bật cười, sờ sờ cái đầu nhỏ của cậu bé: “Không sao, mang mấy ngày là khỏe lại.”
"Dì dì.” Trường Bình dùng sức leo đến trên giường bệnh, hỏi Dương Yến: "Chuyện người phụ nữ kia nói là thật sao?”
Trong chốc lát, Dương Yến bỗng nghẹn lời.
Cô vẫn cảm thấy Trường Bình còn nhỏ, không đành lòng nói cho bé biết chuyện kia, vì vậy cô nhìn về phía Phương Tinh Nghị
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...