Nam Thần Nhà Tôi

Cũng may điện thoại của Thiệu Tu Dung không tắt, anh ta mới đến công ty.

Dương Yến trực tiếp lái xe đến Thiệu thị.

Sau khi thấy Thiệu Tu Dung, Dương Yến liền nói: “Thiệu tổng, một người bạn của tôi biến mất trên máy bay, vì sự cố đường truyền, muốn làm phiền anh giúp tôi tìm được không?”

"Dương tổng, vay tiền thì có thể, nhưng chuyện này tôi không thể giúp được gì.” Thiệu Tu Dung lực bất tòng tâm: “Cô nên tìm quản lý cục hàng không.”

Dương Yến rủ mắt xuống, bất đắc dĩ nói: "Tôi không có người quen."

Phía Tưởng Song Kỳ cũng có người quen, nhưng đối phương không có thẩm quyền lớn như vậy, không tìm được bất cứ điều gì.

"Anh không quen biết người nào sao?” Dương Yến hỏi, hai bàn tay năm chặt đến trắng bệch: “Chỉ cần có thể giúp tôi tìm thấy chỗ bạn tôi dừng chân, tôi nhất định sẽ tạ ơn người ta.”

Thiệu Tu Dung vuốt cằm suy nghĩ, lông mày nhíu lại: “Thật ra có một người.”

"Ai?"

"Dương tổng cũng có chút quen biết, tìm đến anh ta, muốn hỏi cái gì cũng có thể được.”

Một chút ý cười này của Dương Yến cũng ngưng lại trên mặt, vì lập tức hiểu người Thiệu Tu Dung muốn ám chỉ là ai, miệng có chút đắng chát: “Anh ấy vẫn đang đi công tác ở nước ngoài, trước đó điện thoại vẫn luôn trong trạng thái tắt máy.”

"Tôi nhận được một tin tức rất đáng tin cậy, Phương tổng hôm nay sẽ trở về.” Thiệu Tu Dung cười: “Dương tổng thử gọi điện thoại xem sao.”

Dương Yến mím môi, không nói gì.

Trước đó Phương Tinh Nghị đã từ chối cô một cách rõ ràng, cô cần gì phải tự làm khó mình.

Thực sự không còn cách nào nên cô mới đến tìm Thiệu Tu Dung.

Thiệu Tu Dung nhìn thấy sự lo lắng của cô, liền nói: “Hai người đã chia tay, chẳng nhẽ cũng không thể làm bạn được sao? Nếu cô không muốn đến tìm Phương tổng thì đi tìm Lục Văn thù đi, khắp Nam Thành này chỉ có hai người ấy có thể giúp được cô.”


Dương Yến cười lạnh: "Tìm Lục Văn Thù? Sợ là anh ta không tìm được người kia thậm chí có thể muốn giết chết tôi! Chết tiệt, dù cho tìm tất cả mọi người để giúp đỡ tôi cũng sẽ không tìm anh ta.”

Thấy Dương Yến hận thấu xương như vậy, Thiệu Tu Dung cảm thấy có rất nhiều chuyện trong đó.

"Dương tổng có muốn kể một chút không?”

"Nếu Thiệu tổng không thể giúp, vậy đã làm phiền anh rồi!” Dương Yến đứng dậy nhanh chóng rời đi.

Thiệu Tu Dung cầm điện thoại di động gửi một tin nhắn ra ngoài.

Chỉ cần tìm quản lý cục hàng không, mọi chuyện sẽ dễ dàng.

Tuy nhiên anh ta nghĩ đến mối quan hệ của Dương Yến và Phương Tinh Nghị, cộng thêm sự lo lắng của cô, đoán chừng chuyện điều tra không hề đơn giản, cảm thấy việc này anh ta không nên tham gia.

- -

Sau khi rời khỏi Thiệu thị, Dương Yến lại lật tìm trong danh bạ một lần nữa, phát hiện thật sự không có ai có thể giúp đỡ mình.

Ngoại trừ hai người mà Thiệu Tu Dung vừa nói kia.

Tưởng Song Kỳ gọi điện thoại tới, vội vàng hấp tấp hỏi Dương Yến đi đâu, sau khi biết cô đến công ty mới yên tầm, nói cùng Trường Bình về trước, và hỏi buối tối có muốn đến đón cô không.

Tưởng Song Kỳ còn nói: "Chị Dương Yến, nếu ông chú kia tìm chị, chị phải cẩn thân, anh ta là tên biến thái chết tiệt, già như vậy rồi mà chân tay còn không an phận.”

"Ông chú nào?”

"Hôm qua chị bị ngất xỉu ở sân bay, sau đó anh ta đưa chị đến bệnh viện.” Giọng nói Tưởng Song Kỳ rất khó chịu: “Anh ta nói là anh Hai phái tới bảo vệ tôi. Anh Hai cũng thật là, tìm cũng không tìm người trẻ tuổi một chút…”

Dương Yến không có thời gian nghe cô nói tiếp, mệt mỏi nói: “Buổi tối cô không cần tới, tôi tự lái xe trở về.”


Tưởng Song Kỳ cũng biết Dương Yến bận rộn nên không nói gì thêm.

Dương Yến thực sự không tìm được ai, khẽ cắn môi, chỉ có thể liên lạc với trợ lý Tư.

"Cô Dương." Điện thoại của trợ lý Tư không tắt máy, rất nhanh liền nghe: “Cô có chuyện gì không?”

Dương Yến mấp máy môi: "Phương tổng trở về rồi sao?”

"Đã trở về, có điều..." Trợ lý Tư hơi dừng lại một chút, thấp giọng nói: “Có thể Phương tổng không muốn gặp cô.”

Nghe thấy vậy, Dương Yến cười cay đắng một tiếng.

Rõ ràng là anh có lỗi với cô trước nhưng lại không thèm nghe máy của cô, nhìn như vậy giống như cô trở thành người sai.

"Nói chuyện công việc cũng không được sao?”

Trợ lý Tư thở dài: “Thật xin lỗi, cô Dương, tôi thật sự không giúp được cô.”

"Tôi đã biết." Dương Yến cũng không muốn đập bát cơm của trợ lý Tư, nói hai câu liền cúp máy.

Cô trực tiếp đến chỗ ở của Phương Tinh Nghị.

Nếu anh đã trở về nước thì sẽ phải về nhà ngủ, chỉ cần về nhà thì cô sẽ có thể gặp được anh.

Sau khi đến nơi, Dương Yến ngồi trong xe chờ đợi, thỉnh thoảng xem tin nhắn của trợ lý và trả lời.

Lần chờ đợi này là từ xế chiều đến khi trời tối hẳn.

Cô mở hé cửa sổ, có thể cảm nhận được không khí oi bức bên ngoài.


Có lẽ trời sắp mưa.

Dương Yến ngồi trong xe cảm thấy hơi mỏi thắt lưng.

Cô xuống xe vận động, vừa vặn nhìn thấy xe Phương Tinh Nghị trở về, đứng trước cửa biệt thự.

Cô lên tinh thần, bước nhanh đi qua.

Phương Tinh Nghị bước ra khỏi xe, sau khi đứng thẳng lên thì thấy Dương Yến tới.

Cô mặc bồ đồ vest hơi nhăn nhúm, phần bụng hơi lộ ra, không cẩn thận có thể nhìn thấy.

Tóc buộc tùy ý, lộ ra khuôn mặt tái nhợt, ánh mắt u ám.

Thấy người phụ nữ với bộ dạng tiều tụy như vậy, đôi mắt Phương Tinh Nghị hung hăng co rút, rất nhanh trở lại vẻ mặt lạnh lùng lạnh nhạt.

"Cô Dương tìm tôi?”

"Máy bay riêng của Hứa Cung Diễn xảy ra chuyện." Dương Yến thấp giọng nói, trong lời nói mang theo vài phần cầu xin: "Có thể làm phiền anh giúp đỡ tìm kiếm được không?”

Trong phút chốc, toàn bộ máu trên người Phương Tinh Nghị giống như đông lại.

Ánh mắt lạnh lùng của anh nhìn chăm chú lên người Dương Yến, giễu cợt nói: "Trên mặt cô Dương đúng là dát vàng sao? Vậy mà cũng không biết xấu hổ tới tìm tôi, để tôi tìm cha cho con của cô?”

Dương Yến cũng không quan tâm đến lời nói móc của người đàn ông, cúi đầu: “Phương tổng, cầu xin anh, chỉ cần anh chịu giúp đỡ, anh muốn gì tôi cũng có thể cho anh…”

"Cô có thể có gì? Hả?” Thân thể cao lớn của Phương Tinh Nghị ép tới, ngón tay lạnh buốt nắm lấy chiếc cằm của cô.

Đôi mắt của anh lạnh lẽo, giống như một con dao.

Phương Tinh Nghị cười lạnh: "Cô có thể có thành tựu như ngày hôm này, cô nghĩ là dựa vào chính bản thân mình sao?”

Dương Yến không lên tiếng.


"Nếu không có tôi, cô không biết đã chết bao nhiêu lần ở trong cái vòng thương trường ăn thịt người này rồi.” Người đàn ông nhìn chằm chằm vào khuôn mặt của cô, lửa giận trong lồng ngực che kín đôi mắt của anh, hung hăng bóp chiếc cằm của cô.

"Tôi thật không ngờ, một tay tôi dạy dỗ cô, cô cũng dám cầm dao đâm vào ngực tôi.”

Dương Yến bị anh bóp rất đau, khóe miệng đã trở nên tê dại.

Cô khó khăn nói: "Anh nói tôi thế nào cũng được, tôi chỉ cần xin anh giúp chuyện này, anh ấy cũng là…”

"Tôi cùng anh ta không có quan hệ.” Phương Tinh Nghị ngắt lời cô, giọng nói vô tình: “Tôi rất bận rộn không thể giúp cô việc này, cô Dương đi tìm người khác đi, tôi còn nhiều việc phải làm.”

Nói xong cũng buông cô ra, quay người đi lên cầu thang.

Dương Yến ở phía sau hô to: "Phương Tinh Nghị, chỉ lần này thôi, cầu xin anh có được không?”

Người đàn ông giống như không nghe thấy những lời cô nói, đã đi đến trước cửa.

"Nếu như anh không giúp, tôi sẽ đứng ở đây không đi.” Dương Yến khẽ cắn môi, quật cường đứng đó.

Phương Tinh Nghị quét thẻ mở cửa.

Nghe thấy vậy, anh quay đầu nhìn về phía cô, ánh mắt lạnh lùng: "Nếu cô muốn đứng thì cứ việc.”

"Phương Tinh Nghị, cầu xin anh." Nghĩ đến chuyện sống chết của người đàn ông kia vẫn chưa biết thế nào, đầu gối Dương Yến mềm nhũn, cô quỳ xuống, giọng nói nghẹn ngào: “Xin hay giúp tôi lần này.”

Phương Tinh Nghị thấy cô vì một người đàn ông khác mà quỳ gối trước mặt mình, sắc mặt càng trở nên u ám.

Anh đi vào phòng, đóng cửa lại không một chút lưu tình.

Dương Yến cúi đầu xuống, nước mắt rơi xuống đất, ướt một mảng lớn: "Anh có biết không, tôi không muốn nợ anh ấy, vì anh sao không muốn giúp tôi…”

Cô nợ Phương Tinh Nghị thì còn có thể trả, nợ Hứa Cung Diễn, làm sao cô có thể trả?

Tài xế rất nhanh liền lái xe đi.

Chỉ còn một mình Dương Yến quật cường quỳ gối trước cửa nhà của người đàn ông này, bóng lưng yếu ớt.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui