Nam Thần Nhà Tôi

"Không có, anh ấy là con trai một." Lúc Dương Yến trả lời, mặt cũng đỏ lên.

Cô chưa từng nghĩ tới, con trai một như Phương Tinh Nghị, kết quả tới cô vận khí bạo phát, vừa có thai là sinh ba.

"Gen thật sự tốt a!" Úy Úy cảm khái, lại lo lắng thay cho Dương Yến: "Chuyện này cô không muốn nói cho anh ấy biết, vậy một mình cô nuôi nổi ba đứa bé sao? Sau này hộ khẩu của đứa bé làm như thế nào?"

"Tôi lại không nghèo..." Dương Yến không biết nên khóc hay cười.

"Nếu không chuyện này cô nói cho anh Phương đi?" Úy Úy dựa sát lại nhỏ giọng nói: "Đợi hai người tái hợp, hai người lại sinh thêm vài đứa không phải rất tốt sao?"

Chân mày Dương Yến giật giật, nhanh chóng phủ nhận: "Chúng tôi sẽ không tái hợp. Hơn nữa, mang thai rất mệt, lúc đầu tôi bị tra tấn muốn chết, hận không thể nhanh chóng sinh sớm, sao có thể muốn sinh tiếp."

"Tin tôi, sau khi cô sinh, nhất định sẽ muốn sinh tiếp." Úy Úy cười ranh mãnh: "Tôi đợi cặp sinh đôi này hai tuổi, sẽ cũng chồng có thêm hai đứa là được rồi, mẹ tôi nói tôi sinh bao nhiêu đứa bà cũng nuôi thay tôi."

Dương Yến phì cười: "Cô nghiện sinh con sao?"

"Còn không phải chống tôi yêu tôi, sinh cho anh ấy một đàn tôi cũng bằng lòng." Úy Úy nói: "Hơn nữa, trẻ con rất nào nhiệt, chồng tôi cũng là con một."

"Thật sự hâm mộ hai người." Dương Yến thật lòng hâm mộ.

Cô sờ sờ bụng nhô lên, nhớ tới cuộc nói chuyện đêm đó của cô và Phương Tinh Nghị, thái độ của anh, ánh mắt ảm đạm.

Cô cũng biết trẻ con có ba mẹ ở bên là tốt nhất, nhưng người đàn ông đó từ chối cô, chuyện đứa trẻ, cô từ bỏ nói với anh, sợ hễ nói, thì sẽ không giữ được con.

Nhưng sau khi tới Quế Giang, các loại thái độ của Phương Tinh Nghị, lại làm cô hoang mang.

Nếu không thích, không tiếp nhận cô, tại sao còn tốt với cô như vậy, bảo vệ cô, tặng cô đồ?

Cô trong rõ trong lòng người đàn ông đó đang nghĩ gì.


"A, anh Phương về rồi?" Úy Úy nhìn xuống lầu dưới, thấy Phương Tinh Nghị về rồi, lên tiếng chào hỏi: "Anh Phương ra ngoài mua đồ gì vậy?"

Phương Tinh Nghị nhìn hai người phụ nữ ở ban công, nhàn nhạt nói: "Trái cây."

Úy Úy tò mò hỏi: "Sảnh ăn không phải có trái cây sao, anh Phương cần gì chạy ra ngoài mua?"

"Không có trái cây tôi muốn ăn."

"Anh Phương mua trái cây gì, cầm lên cho chúng tôi thử với!"

Người đàn ông ừ một tiếng.

Dương Yến không nhịn được nhìn xuống lầu, thấy ánh mắt Phương Tinh Nghị lướt qua người mình, trong lòng cô nhảy lên, vội đưa tay đặt trên bụng xuống, dời ánh mắt.

Vài giây cô đưa tay khỏi bụng, Phương Tinh Nghị vừa đúng lúc nhìn thấy bụng cô nhô lên, liên tưởng tới buổi trưa cô ăn hai bát cơm, lại ăn một dĩa trái cây, khóe miệng nhẹ cong lên.

Kêu người phụ nữ này ăn ít một chút không nghe, ngồi lỳ ở đó không muốn cử động.

Lên lầu, Phương Tinh Nghị gõ gõ cửa phòng Dương Yến

Úy Úy tới mở cửa, nhìn thấy Phương Tinh Nghị ngoài cửa thì khuôn mặt kinh ngạc: "A, anh Phương thật sự mang đến à?"

"Trái cây mà thôi." Phương Tinh Nghị đưa túi hàng cho cô ấy: "Thời tiết khô, hai người ăn nhiều trái cây một chút."

Dừng một lát, anh bổ sung: "Bên trong còn có sữa chua, cho cô Dương ăn hai ly."

Úy Úy sững sờ một lát, tiếp đó cười đến vai cũng run rẩy: "Được được, tôi nhất định đưa cô Dương ăn sữa chua."

"..." Cười đến mức Phương Tinh Nghị không hiểu ra sao.

Úy Úy đóng cửa, mở túi, phát hiện là những trái cây phổ biến như lê, táo.

Trong trái cây còn kẹp một lốc sữa chua, rất nổi bật.

"Nè, anh Phương mua." Đến ban công, Úy Úy đưa sữa chua cho Dương Yến, còn cười điên cuồng: "Anh ấy cho rằng cô ăn nhiều bị trướng bụng, đặc biệt ra ngoài mua sữa chua cho cô."

Khuôn mặt Dương Yến xấu hổ đỏ lên, làu bàu: "Mang thai ba đứa cũng hết cách, ăn ít thì sợ chúng đói, nhưng bụng bầu của tôi rõ ràng vậy sao?"

Úy Úy nói: "Nếu mặc quần áo rộng thì không dễ dàng nhìn ra. Cô mang thai ba đứa bụng bầu thế này không to, nhưng cô cũng không cần lo lắng, lúc năm sáu tháng, nhất định lo đến mức cô không đi nổi."

Thấy cô ấy nói vậy, Dương Yến yên tâm.

Cô thật sự so bụng quá rõ ràng, làm cho người đàn ông nhìn ra, vậy thì phiền phức rồi.

Dương Yến nhìn nhìn sữa chua trong tay, nhớ tới người đàn ông ra ngoài để mua sữa chua cho cô, vừa giận vừa buồn cười.

- -

Hôm sau quần áo diễn được gửi tới, mọi người thu dọn đồ đạc, lái xe đi trường quay Quế Giang.

Trường quay Quế Giang mỗi ngày đều có mười mấy đoàn làm phim quay chụp, khắp nơi đều có diễn viên quần chúng, còn có không ít du khách đến đây chơi, rất náo nhiệt.


Hàng người đăng ký xong thì lái xe vào trường quay, tìm được nơi lấy cảnh dừng xe thì bắt đầu chuyển thiết bị, dựng phòng trang điểm, phối cảnh.

Dương Yến xem xét toàn bộ xung quanh.

Mặc dù đều được dựng từ gỗ và xi măng nhưng lại giống hệt như thật, giống như cô thật sư xuyên tới thời kỳ Dân quốc.

Phần phim về thời kỳ dân quốc không nhiều, cảnh quan trọng nhất là cảnh hôn lễ.

Đạo diễn Văn kêu một người đi tìm diễn viên quần chúng, nhà tạo mẫu nhanh chóng tạo hình cho Dương Yến. Vì trang điểm cho hôn lễ rất tốn thời gian, cô ấy còn kêu biên kịch tới giúp Dương Yến làm tóc.

Dương Yến nhìn quần áo cô dâu màu đỏ trên người, trong lòng có chút hồi hộp.

Mặc dù tình tiết đều do cô viết, nhưng cô vạn lần không nghĩ tới, nhân vật chính trong hôn lễ này là cô và Phương Tinh Nghị.

Cho dù chỉ là diễn, nghĩ tới chuyện lát nữa hai người phải làm, lòng bàn tay cô chảy mồ hôi.

Sau khi tra tấn hơn một tiếng đồng hồ, trang điểm và kiểu tóc của Dương Yến mới xong.

Nhà tạo mẫu vừa rút tay, cô đã đứng dậy.

"Giám đốc Dương, sao vậy?"

"Tôi muốn đi nhà vệ sinh."

Nhà tạo mẫu sững sờ một lát: "Giám đốc Dương, không phải lúc nãy cô vừa đi sao, sao lại muốn đi vệ sinh nhiều lần như vậy."

Dương Yến nghe cũng ngại ngùng.

Cô cũng phát hiện, từ khi mang thai, số lần cô đi vệ sinh rất thường xuyên.

"Uống nhiều nước, hết cách." Dương Yến sợ nhà tạo mẫu hoài nghi, chỉ chỉ ly nước trên bàn, nói dối như thật, sau đó vội vàng rời đi.

"Úi úi, giám đốc Dương cẩn thận trang sức trên đầu!" Nhà tạo mẫu gọi phía sau cô: "Rất đắt đó, đừng làm rơi."

"..."


Đi vệ sinh xong quay về theo đường cũ, Dương Yến gặp vài đứa bé mặc đồ cổ trang đang tranh cãi.

Chúng hình như chạy từ studio khác tới đây chơi.

Dương Yến nhìn thấy cô nhóc cái đầu thấp thấp trong đám trẻ, chừng ba bốn tuổi, mặc Nhu quần màu hồng, khuôn mặt trứng ngỗng mềm mại đáng yêu.

Bàn tay nhỏ của cô nhóc nắm góc áo của một cậu nhóc, mềm mại gọi cậu ấy là anh, nhõng nhẽo với cậu: "Anh ơi, anh cho em ăn thêm một viên hồ lô đường đi!"

"Không được, chúng nói đã nói công bằng, ba viên của em đã ăn hết rồi."

"Nhưng em còn muốn ăn...anh ơi, xin anh mà, cho em ăn một viên, em là em gái đáng yêu của anh mà..."

"Anh không cần!"

"Cậu nhóc không lưu tình gỡ tay cô nhóc khỏi áo, chạy như bay cùng vài người bạn.

"Anh ơi, đợi em với!"

Cô nhóc la lên, đôi chân ngắn đuổi theo anh mình.

Kết quả chạy quá gấp, bị vấp ngã.

Dương Yến thấy cô nhóc sắp ngã, trong lòng vội vàng, chạy chậm qua đỡ, vừa cử động, thì bóng dáng cao lớn đã xuất hiện vững vàng đỡ cô bé.

Cô nhóc cũng kinh hoảng vỗ vỗ ngực, ngẩng đầu nhìn người đàn ông.

"Cảm ơn chú."

Đôi môi mỏng của người đàn ông nhẹ cong lên, giọng nói trầm thấp: "Không cần khách sáo."


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui