Thu Hiểu Diệc cười khẩy: “Nếu cô thật sự là bạn của Tiểu Yến, thì đã không nói mấy lời bôi nhọ nó trước mặt mẹ ruột nó như vậy rồi, cô nói nó giống hệt như một ả độc phụ chân đạp hai thuyền vậy. Trước khi Tiểu Yến ra nước ngoài đã chia tay với Tinh Nghị rồi, nó có bạn trai mới hay không thì đó là quyền tự do của nó, không ai quản thúc được cả.”
Triệu Dịch Hân cắn cắn môi: “Tôi chỉ nghe từ miệng người khác thôi, chứ tôi thật sự rất tôn trọng tiền bối Dương.”
“Nếu cô thật sự tôn trọng nó thì đã không nghe mấy lời từ miệng người khác như thế rồi.” Thu Hiểu Diệc không hề mắc lừa cô ta: “Tôi lớn hơn cô tận hai mươi mấy tuổi, trong lòng cô nghĩ gì tôi đều biết hết.”
“Tôi thấy cô vẫn còn nhỏ, ra ngoài làm việc cũng không dễ dàng gì nên sẽ tha cho cô. Còn nếu như tôi mà so đo với cô thật thì đừng nói là Phương Thị, cho dù cô có tới nơi nào đi nữa thì cũng đừng mong cả đời này được trở nên vinh hoa phú quý.”
Ngữ khí của Thu Hiểu Diệc tuy nhàn nhạt nhưng lại tràn đầy vẻ uy nghiêm, lời nói của bà áp bức đến nỗi Triệu Dịch Hân chỉ có thể cúi đầu chứ không dám hó hé gì nữa.
Sau một lúc lâu, Thu Hiểu Diệc mới quét mắt nhìn cô ta một cái: “Được rồi, uống nước xong rồi thì đi đi, chỗ này cũng phải đóng cửa rồi.”
Triệu Dịch Hân khom người chào mẹ Dương: “Bác Dương, con đi trước đây.”
Mẹ Dương lạnh lùng, không thèm để ý cô ta.
Lúc nãy mẹ Dương cũng không có phát hiện, mãi đến khi Thu Hiểu Diệc chỉ điểm ra thì bà mới nhận ra được sự mưu mô của cô gái này. Miệng thì nói là bạn của An An nhưng lại đi bôi nhọ An An nhà bà nữa chứ!
Sau khi Triệu Dịch Hân đi khỏi, mẹ Dương mới kéo tay Thu Hiểu Diệc nói: “Cảm ơn bà đã nói thay cho An An. Haiz, tôi cũng ít tiếp xúc với người ngoài nên thật không ngờ bọn trẻ bây giờ lại hư hỏng như vậy.”
“Nên làm thôi.” Thu Hiểu Diệc mỉm cười nói: “An An là đứa trẻ ngoan, nó không hợp với Tinh Nghị thì cũng hết cách. Bà đừng có mà vì không làm sui gia được mà cũng không làm bạn với tôi đâu đó.”
Lúc này mẹ Dương mới thấy an tâm: “Bà coi bà nói kìa, tôi còn sợ bà chê tôi không đủ đẳng cấp nữa kìa.”
“Sao vậy được, làm bạn với bà tôi vui lắm.”
“Vậy lát nữa tới nhà tôi ăn cơm đi, đợi cháo ngân nhĩ nấu xong rồi thì bà đem một phần về cho Tổng giám đốc Phương.”
“Được.” Thu Hiểu Diệc mỉm cười gật đầu: “Bà đừng cứ kêu Tổng giám đốc Phương, Tổng giám đốc Phương như vậy, kêu tên của nó là được rồi.”
“...”
Sau khi Triệu Dịch Hân ra khỏi Trung tâm thương mại Outlets, sắc mặt cô ta vẫn còn nóng bừng bừng.
Lúc cô ta biết mẹ Dương là mẹ của Dương Yến, cô đã cố ý nói mấy lời đó là để khiến cho mẹ Dương khó xử.
Nhưng thật không ngờ người phụ nữ bên cạnh lại là mẹ của Phương Tinh Nghị, còn giáo huấn cô một trận nữa chứ.
Người ngoài thì đương nhiên là không biết gì về mối quan hệ giữa Phương Tinh Nghị và Hứa Cung Diễn rồi, là kẻ đứng sau đã nói cho cô ta nghe.
Cô ta về Nam Thành cũng là do kẻ đó sắp xếp.
Nhớ tới ánh mắt và cả những lời nói khinh miệt của Thu Hiểu Diệc lúc nãy là đáy lòng cô ta lại run lên bần bật, hàng lông mày thì cau lại dữ dội.
“Bà ta vậy mà lại dám nói như vậy với mình, rốt cuộc là tại sao chứ?”
Cô ta chỉ biết về mối quan hệ giữa Hứa Cung Diễn và Phương Tinh Nghị, còn tin tức về mẹ ruột của bọn họ thì không biết gì cả.
Sau khi cô ta tới bên đường đón một chiếc taxi thì liền gọi đi một cuộc điện thoại.
Cuộc gọi quốc tế được nhấc máy rất nhanh.
“Có chuyện gì?” Một giọng nữ không rõ ràng từ đầu dây bên kia truyền tới, tiếng Quốc ngữ của cô ta rất lưu loát.
Triệu Dịch Hân vừa nghe thì liền biết giọng nói của đối phương đã được qua thiết bị xử lý giọng nói rồi, lần nào gọi cũng vậy nên cô ta cũng không để ý nữa.
Triệu Dịch Hân nói: “Hôm nay tôi đã gặp mẹ của Phương Tinh Nghị rồi, cô gửi hết tư liệu về bà ta cho tôi đi.”
Đối phương cười lên một tiếng: “Chuyện giao cho cô, cô còn chưa làm xong mà đã nôn nóng trèo lên nhà họ Phương rồi sao?”
“Đó là do cô đánh giá tôi cao quá rồi.” Triệu Dịch Hân đáp, cô ta lấy một bao thuốc lá từ trong túi ra rồi điêu luyện đốt một điếu thuốc, sau đó hạ kính cửa sổ xuống.
“Mấy món đồ chơi như mỹ sắc, nũng nịu không có tác dụng với tên đàn ông đó.”
“Vậy cô còn cần tư liệu về mẹ anh ta làm gì?” Đối phương hỏi.
Triệu Dịch Hân nhả một ngụm khói ra ngoài cửa sổ, giống như là đang chế nhạo cô ta không có não vậy: “Quạ đen không uống được nước trong bình còn biết bỏ thêm đá vào trong. Tôi không ra tay với anh ta được thì phải đổi cách khác thôi.”
“Cô đừng có quên cô qua đó bằng cách nào.” Sau khi nghe thấy lời trào phúng của cô ta, sắc mặt đối phương liền đen lại: “Nếu như không phải tôi tiêu hủy thông tin của cô trước thì cô nghĩ Phương Tinh Nghị tra ra cô rồi, sẽ tha cho cô chắc?”
Nghĩ tới chuyện cũ, đáy mắt Triệu Dịch Hân liền trở nên âm trầm.
Nhưng ngay lập tức, ánh mắt cô ta lại trở nên ôn nhu trở lại, lời nói cũng hạ mình hơn rất nhiều: “Tốt xấu gì các người cũng là kim chủ của tôi, nếu đã cho tiền thì tôi nhất định sẽ làm tốt, bên này có động tĩnh gì tôi sẽ báo cho cô ngay.”
“Lát nữa tôi sẽ gửi những tư liệu mà cô cần vào email cho cô,”
Triệu Dịch Hân ừm một tiếng, rồi thò tay ra ngoài cửa sổ phủi phủi làn khói thuốc: “Ồ, tôi có chuyện này cần phải nói với cô một tiếng.”
Tài xế lái xe nhìn thấy Triệu Dịch Hân làm như vậy thì định ngăn cô lại.
Nhưng thông qua kính chiếu hậu, tài xế lại liếc nhìn thấy hai chân của người phụ nữ đang vắt chéo lên nhau, khiến cho chiếc váy bị xếch lên trên để lộ chiếc đùi trắng nõn nà, trên môi cô ta thì đang ngậm một điếu thuốc trông khí phách cực kì.
Người tài xế tham lam đưa mắt nhìn cô ta, khiến cho đầu óc phân tâm suýt chút nữa là tông phải chiếc xe trước mặt rồi
Tài xế ngay lập tức giả vờ chuyên chú lái xe, không dám mở miệng nói gì nữa.
Triệu Dịch Hân ngước mắt nhìn tài xế một cái rồi cất giọng trầm thấp đầy hờ hững trả lời đối phương: “Hôm nay tôi có gặp Dương Yến, thấy hành vi và động tác của cô ta vô cùng cẩn thận dè dặt, giống như là đang mang thai vậy.”
“Cái gì?” Đối phương kinh ngạc đến thất thanh: “Cô không nhìn nhầm đó chứ, Dương Yến mang thai rồi sao?”
“Không nhầm được đâu.” Triệu Dịch Hân nhớ lại cảnh mà cô ta gặp Dương Yến lúc nãy, còn có vẻ ngoài của cô nữa: “Tôi đã lướt qua tư liệu sinh hoạt của Dương Yến, được biết cô ta rất thích trang điểm, mỗi lần đến công ty đều vô cùng chỉnh chu.”
“Một người phụ nữ thích lấy hình tượng để thị uy như vậy sao mới đổi công ty thì lại bắt đầu ăn mặc thoải mái đơn giản như vậy rồi? Tôi thấy bụng của cô ta vẫn chưa hiện rõ nên chắc là mới chưa bao lâu thôi.”
Thấy đối phương đã lâu như vậy rồi mà vẫn chưa trả lời, Triệu Dịch Hân liền nói tiếp: “Cô ta mang thai khiến cô sốc như vậy sao?”
“Tôi biết rồi, nếu không còn việc gì nữa thì tôi cúp máy đây.”
Đối phương vừa dứt lời thì liền cúp máy, giống như là có việc gấp phải đi xử lý vậy.
Còn Triệu Dịch Hân thì vẫn siết chặt điện thoại trong tay mình.
Lúc cô ta mới đến Nam Thành, người đứng sau chỉ nói qua loa rằng Dương Yến có qua lại với Phương Tinh Nghị, lúc đó cô còn tưởng kẻ đó không để ý gì tới Dương Yến nữa.
Nhưng khi cô nói Dương Yến mang thai, thì đối phương rõ ràng là rất sốc, cả nửa ngày cũng không trả lời điện thoại của cô.
Tại sao kẻ đứng sau kia lại bất ngờ khi Dương Yến mang thai chứ?
Ở phía bên nước Y xa xôi, sau khi nói chuyện với Triệu Dịch Hân và được biết tin tức này xong, Cao Mỹ Hy lập tức thay quần áo ra ngoài.
Cô ta phí không ít sức lực mới tìm được câu lạc bộ nơi mà Kỷ Gia Trí đang bàn công việc, sau đó cô ta giả trang thành nhân viên phục vụ rồi len lén sáp tới bên cạnh anh.
Sau khi Kỷ Gia Trí nhận ra là cô ta thì ánh mắt lập tức trầm xuống.
Anh ta nhanh chóng viện một cái cớ ra ngoài, còn Cao Mỹ Hy thì đi theo sau anh.
Hai người một trước một sau bước vào một phòng bao.
Kỷ Gia Trí quay người lại nhìn cô ta với sắc mặt âm u: “Em có biết có bao nhiêu người đang chằm chằm vào em hay không mà còn tới đây?”
“Vừa nãy em có nhận được tin tức, Dương Yến mang thai rồi.” Sắc mặt Cao Mỹ Hy mang đầy sự nghiêm trọng: “Bụng của Dương Yến vẫn chưa nhô rõ nên chắc là mới đây không lâu thôi.”
Sắc mặt Kỷ Gia Trí liền thay đổi: “Party đêm đó, không phải Phương Tinh Nghị cũng đã tới sao?”
“Thời gian đó thì ngắn quá, không điều tra tỉ mỉ thì không tra ra được.” Cao Mỹ Hy nói, hàng lông mày cô vẫn nhíu lại dữ dội: “Nếu như xét nghiệm nước tiểu có thể tra ra được thì chắc chắn đã một tháng rồi.”
“Không phải của Phương Tinh Nghị?” Ánh mắt Kỷ Gia Trí ngưng tụ lại, ngữ khí cũng nặng nề hơn vài phần: “Sức khỏe của nó đã thảm thương đến như vậy rồi, một năm cũng còn không chịu được, làm sao mà cơ quan sinh dục vẫn hoạt động tốt được.”
Cao Mỹ Hy lắc đầu: “Em cũng không rõ---”
Kỷ Gia Trí đột nhiên lật chiếc bàn lên.
Sức lực quá mạnh khiến cho chiếc bàn lật tung lên, chiếc bàn làm bằng kính rơi vỡ loảng xoảng dưới đất, khiến cho Cao Mỹ Hy cũng giật bắn mình.
........
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...