Nam Thần Nhà Tôi

Từ cuộc trò chuyện của mẹ Dương và Thu Hiểu Diệc, Dương Yến biết hai người họ sớm đã trở thành bạn, còn thường xuyên cùng nhau đi uống trà, đi spa, mẹ Dương học được nhiều thứ tốt, đều là học từ Thu Hiểu Diệc.

Bởi vì Thu Hiểu Diệc trước đây cũng học qua thêu thùa, biết mẹ Dương muốn đang thêu hỷ phục của cô thì đã giúp ba, hai người sở thích gần như nhau, nói chuyện cũng rất hợp.

Dương Yến nghe mà tâm trạng cũng thấy phức tạp.

Thu Hiểu Diệc giúp mẹ Dương làm hỷ phục, là tưởng rằng cô muốn kết hôn với Phương Tinh Nghị, thế nhưng cô đã chia tay với Phương Tinh Nghị rồi, sau này nếu mặc bộ hỷ phục này gả cho người khác, Thu Hiểu Diệc không biết sẽ thế nào?

Mẹ Dương thấy có khách đến, dì đang dọn dẹp không dừng lại, đi đến chào hỏi khách.

Lúc này chỉ còn Dương Yến và Thu Hiểu Diệc ở lại đây.

Thu Hiểu Diệc ngồi xuống vị trí mà mẹ Dương đã ngồi, chần chừ một lúc lâu mới hỏi cô: “Cô nghe nói cháu và Tinh Nghị đã chia tay rồi, là... thật sao?”

Dương Yến ừm một tiếng: “Chia tay từ năm ngoái.”

“Hai đứa trước đây không phải đang rất tốt sao?” Thu Hiểu Diệc có chút nóng lòng: “Là Tinh Nghị đối với cháu không tốt sao?”

Dương Yến cong môi, cố gắng mỉm cười: “Không phải, là chúng cháu thấy không hợp nên chia tay trong hòa bình. Cô đừng nghĩ lung tung, nên là cháu xin lỗi anh ấy.”

Là cô khăng khăng cố chấp, mới dẫn đến họ bỏ lỡ nhau.


Cô cũng muốn cứu vãn, đã cố gắng nhưng Phương Tinh Nghị không chấp nhận, cô cũng không còn cách nào khác.

Thấy Dương Yến nói như vậy, Thu Hiểu Diệc rất thất vọng, thở dài: “Dương Yến, chuyện của cô cháu cũng biết, từ nhỏ cô đã không ở bên Tinh Nghị, nhưng nó đã trưởng thành rất lớn, giống ba của nó, có năng lực, có trách nhiệm, cô cũng rất thích cháu, thật sự hy vọng nó lập gia đình, có người nó yêu và con cái bên cạnh.”

“Cô yên tâm, tổng giám đốc Phương ưu tú như vậy, không sợ không tìm được bạn gái.” Dương yến nói mà bản thân cô cũng thấy chua xót, rất nhanh liền chuyển chủ đề: “Cô và ông Miya đã ly hôn rồi sao?”

Thu Hiểu Diệc sắc mặt chợt tối lại: “Không có. Một tháng trước, cô trở về nước R một chuyến, nói với ông ấy những chuyện trước đây, cái gì cũng không cần, chỉ muốn ly hôn, ông ấy không đồng ý, còn lấy con gái ra ép cô.” Nói đến đây ngữ khí của bà ta càng oán hận: “Cô là cảm ơn ông ấy trong lúc nguy nan đã cứu cô, nhưng nghĩ đến ông ấy rõ ràng có thể khiến cô khôi phục trí nhớ, nhưng ông ấy đã vì sự ích kỷ của bản thân mà giữ cô lại bên cạnh, kết hôn với ông ấy, sinh con cho ông ấy, cô rất hận. Ông ấy không đồng ý ly hôn thì bỏ đi, cô sau này sẽ sống ở Nam Thành, đứa con gái đó cô sẽ không nhận nữa.”

Thấy bà ta nói như vậy, Dương Yến cũng yên tâm rồi.

Cao Mỹ Hy và Hàn Cẩm Dương là anh em cùng mẹ khác ba, cứ khăng khăng muốn theo Kỷ Gia Trí, nếu Thu Hiểu Diệc niệm tình cũ, bảo vệ Cao Mỹ Hy thì gặp rắc rối rồi, còn may không có.

Dương yến cẩn thận nhìn vào gương mặt của Thu Hiểu Diệc, cho dù bà ta bởi vì bị hủy dung mà đổi sang một gương mặt khác, ánh mắt dịu dàng đó, khí chất ưu nhã vẫn mê người như cũ, năm tháng không để lại cho bà ta dấu vết gì.

Chắc Bác Nội Nhĩ cũng bị mê hoặc bởi dáng vẻ này của bà ta.

Nghĩ đến ngày mưa hôm đó chạy đi Hàng Khê, nhìn thấy vẻ thất thần Hứa Cung Diễn, Dương Yến cũng hơi đau lòng: “Cô, cháu biết cô hận Bác Nội Nhĩ, bởi vì ông ta, mọi thứ của cô đều bị hủy hoại. Người sai là Bác Nội Nhĩ, Hứa Cung Diễn vô tội, cô không nên trút hết nỗi giận dữ lên người anh ấy.”

“Nó vô tội?” Thu Hiểu Diệc cười mỉa mai: “Vậy cô đã trêu ai chọc ai? Nếu không phải có thai nó, nói không chừng cô còn có cách từ nơi đó trốn ra.”


Dương Yến ánh mắt hơi lóe lên, giọng nói trầm thấp: “Nếu anh ấy biết cô không cần anh ấy, nếu có thể lựa chọn, anh ấy cũng không muốn đến thế giới này, thế nhưng anh ấy bị ép phải đến, hơn nữa cô cũng trừng phát anh ấy rồi.”

“Cháu ra nước ngoài lâu như vậy, không phải bởi vì công việc, là đi tìm thuốc cho anh ta.” Cô hơi ngừng một chút rồi tiếp tục nói: “Sức khỏe của anh ấy đang rất không tốt, không sống được vài tháng nữa đâu,”

Thu Hiểu Diệc biểu tình không thay đổi, có chút lạnh lùng nói: “Con trai của cô chỉ có một, đó là Tinh Nghị.”

“Cháu biết.” Dương Yến nắm lấy tay của bà ta, một nửa là cầu xin: “Không xin cô có thể tha thứ cho anh ấy, chỉ hy vọng cô đừng hận như vậy, giả dụ có ngày gặp mặt cũng đừng dùng những lời nói đó làm tổn thương anh ấy.”

Phòng nghiên cứu đã bị hủy rồi, thuốc cũng không còn, cô thật sự không biết Hứa Cung Diễn còn có thể cầm cự được bao lâu, cô cũng biết Hứa Cung Diễn chỉ mong mẹ anh ta có thể đối tốt với anh ta một chút.

Thu Hiểu Diệc nhìn Dương Yến: “Cháu tại sao thay nó nói chuyện? Lẽ nào cháu thích nó?”

“Phải, trước đây từng thích.” Dương Yến cũng không có giấu diếm bà ta, còn cười khổ: “Vận may của cháu cũng không tốt lắm, bạn trai cũ và vị hôn phu cũ lại là anh em ruột, cơ hội này còn khó gặp hơn là trúng sổ xố.”

“Hai đứa trước đây từng ở bên nhau?” Thu Hiểu Diệc cũng lờ mờ.

Dương Yến gật gật đầu: “Ừm, anh ấy đã giúp cháu rất nhiều, không có anh ấy, thì sẽ không có cháu bây giờ. Cháu cũng chỉ muốn dùng chút sức của mình giúp anh ấy, trả lại ân tình của anh ấy.”


Một lúc lâu sau, Thu Hiểu Diệc mới hoàn hồn: “Cháu chia tay với Tinh Nghị là bởi vì nó sao?”

“Không phải, thật sự là tình cảm không hợp.” Dương Yến không biết nên khóc hay nên cười: “Cháu nếu thật sự muốn quay lại với Hứa Cung Diễn thì sẽ không trở về để tổng giám đốc Phương nhìn thấy thì cũng không hay, cô nói đúng hay không?”

Thu Hiểu Diệc nhìn sâu vào mắt Dương Yến, nói chuyện cũng rất dứt khoát, quả thật là không có gì với Hứa Cung Dương.

Cuối cùng, Thu Hiểu Diệc gật gật đầu: “Nể mặt của cháu, cô sẽ không hận nó nữa, nhưng cháu cũng đừng để nó xuất hiện trước mặt cô, cô sợ nhớ đến những chuyện đó, sẽ lại mắng nó.”

Trên mặt Dương Yến cuối cùng cũng lộ ra nét cười: “Cảm ơn cô.”

Thấy trợ lý gọi điện đến, cô nói với Thu Hiểu Diệc một tiếng, rồi đi sang một bên nghe máy.

“Chuyện gì?”

“Tổng giám đốc Dương cô đang ở đâu?” Trợ lý run rẩy nói: “Tổng giám đốc Phương đến công ty của chúng ta rồi, cô mau về lại công ty đi.”

Dương Yến a lên một tiếng, nhìn thời gian, cũng đã hơn 5 giờ rồi, nói: “Giờ này anh ta đến Hòa Tụng làm cái gì chứ? Cô đừng nói với tôi Hòa Tụng bị tập đoàn nhà họ Phương thu mua rồi.”

“Không có, là tổng giám đốc Phương nói Hòa Tụng nếu đã hợp tác với tập đoàn nhà họ Phương thì doanh thu sản phẩm chia 5:5, anh ta thân là bên được lợi, muốn đến công ty nhìn xem tiến trình phát triển của sản phẩm mới.”

“Người hợp tác cái rắm!” Dương Yến tức giận đều muốn mắng người.

Cô là sợ không chiếm được hời cho nên đã thêm một điều trong bản hợp đồng rồi gửi cho trợ lý Tư, doanh thu từ sản phẩm mới chia đều, không ngờ cuối cùng nhóm mà tập đoàn nhà họ Phương đưa đến không giúp được gì.


Bây giờ người đàn ông này còn làm khó, sắp đến giờ tan làm rồi thì muốn đến công ty của cô thị sát.

Bị bệnh à?

Trợ lý bất lực nói: “Tổng giám đốc Phương nói, anh ta đợi cô, cô lúc nào quay lại thì lúc đó sẽ họp.”

Dương Yến: “...”

Một lúc sau, Dương Yến mới áp chế được cơn giận xuống, nghiến răng nghiến lợi: “Tôi biết rồi, tôi quay lại liền.”

Không dễ gì có thời gian rảnh thì lại bị người đàn ông đó phá hỏng rồi!

Trong lòng của Dương Yến cật lực mắng anh, muốn vào trong quán nói với mẹ Dương một tiếng, tiểu gia hỏa trong bụng lúc này lại đá cô một cái, bước chân của cô đi không vững, thiếu chút nữa té ngã.

Dương Yến bám vào khung cửa, một tay còn đặt trên bụng, trong lòng có một chút hoảng sợ.

Đợi sau khi đứng vững, cô dùng tay nhẹ nhàng xoa bụng, nhỏ giọng mắng: “Mắng anh ta có mấy câu thì đã làm sao? Mấy đứa còn không phục, muốn thay anh ta đòi công đạo phải không? Đều ngoan lại cho mẹ!”

Mà tất cả các động tác nhỏ đó của cô đều được thu vào mắt Triệu Dịch Hân đang đi từ trong thang máy ra.

Triệu Dịch Hân nheo mắt nhìn thì thấy miệng của Dương Yến lẩm bẩm cái gì đó, giống như đang giáo huấn cái gì, ánh mắt liền dừng lại, nhìn vào bộ quần áo rộng mà cô đang mặc, con ngươi đột nhiên co rúm lại.

Bộ dạng này của Dương Yến, là... có thai rồi sao?


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui