Cô cũng không biết thế nào, khoảng thời gian này tâm trạng lên xuống rất mạnh, khẩu vị cũng kỳ lạ, rất muốn ăn bánh bao đậu hủ, không ăn được thì cảm thấy tủi thân.
Không nghĩ tới Phương Tinh Nghị sẽ vì không mua được bánh bao đậu hủ mà tự mình làm cho cô.
Lần đầu tiên cô thấy người đàn ông ở phòng bếp lâu như vậy, bóng lưng rộng lớn, cho người ta tràn đầy cảm giác an toàn, làm người ta dựa dẫm.
Bước chân Dương Yến nhẹ nhàng đi tới, tay cách lưng người đàn ông ngày càng gần.
Chỉ chút nữa thôi, cô có thể ôm anh.
Ngay lúc này, vai Phương Tinh Nghị cử động, không kịp phòng bị quay người lại.
Dọa Dương Yến nhanh chóng rụt tay lại, sững sờ đứng đó, đụng trúng ánh mắt dò xét của anh.
"Không xem tivi nữa?" Phương Tinh Nghị thấy cô đến phòng bếp, hơi kinh ngạc, cơ thể hơi nghiêng về phía bên phải, giống như sợ cô nhìn thấy điện thoại bên cạnh giá để dao.
Dương Yến tùy tiện bịa đặt: "Em sợ anh nhầm đường với muối nên tới giám sát anh một chút."
"..."
"Anh gói thế nào rồi?" Dương Yến nhìn sau lưng anh, nhìn thấy trên thớt có đặt mấy cái bánh bao lớn, hình dạng thảm đến không nỡ nhìn, có cái nhân còn không hoàn toàn gói vào trong.
Phương Tinh Nghị nhìn theo ánh mắt cô, sắc mặt có chút không tự nhiên: "Viền hoa không dễ nắn, lát nữa anh gói lại lần nữa."
Dương Yến lắc lắc đầu, mím môi cười: "Rất đẹp, nhất định cũng rất ngon."
Người đàn ông này lần đầu tiên gói bánh bao, có thể gói được như vậy đã không tệ rồi.
Cô không chút nào keo kiệt lời khen ngợi của mình: "Em nói thật, đây là lần đầu tiên anh làm, ở tình huống không ai dạy mà còn biết làm bột, làm nhân, rất giỏi rồi!"
Phương Tinh Nghị đồng ý gật đầu: "Ừ, xem ra anh cũng rất có thiên phú ở phương diện nấu nướng."
Đầu bếp không cẩn thận nghe thấy cuộc nói chuyện của hai người, khóe miệng giật giật.
Giám đốc Phương, anh đừng chém gió, đợi ngày nào đó cô Dương kêu anh làm mãn hán toàn tịch, anh sẽ biết mình sai rồi!
Dương Yến muốn ở phòng bếp một lát, thưởng thức bộ dạng làm việc của anh.
Không khéo chuông cửa vang lên.
Phương Tinh Nghị nói: "Có lẽ là giao quýt tới, em đi mở cửa."
"Mưa to, anh kêu người ta mang quýt tới đây, không phải giày vò người ta sao!" Miệng Dương Yến thì oán hận như vậy, nhưng vì hành động của anh mà trong lòng ấm áp, chậm rãi đi ra cửa.
"Nhân viên giao hàng thấy người mở cửa là phụ nữa, nhất thời sững sờ: "Ai? Đây là nơi ở của giám đốc Phương sao?"
"Đúng, anh ấy đang bận trong bếp." Dương Yến thấy trước cửa đặt hai giỏ đầy quýt tươi, ngửi thấy mùi thì thèm, chọn một quả gấp đến không kịp chờ đợi lột vỏ: "Phiền anh giúp tôi mang vào."
"A, được."
Nhân viên giao hàng mang hai giỏ quýt đặt xuống góc, nhìn lén Dương Yến, thấy cô thích ăn quýt như vậy, bừng tỉnh, thì ra không phải giám đốc Phương muốn ăn, mà là cô Phương muốn ăn!
Lúc đi, nhân viên giao hàng nói với Dương Yến: "Cô Phương, vậy tôi đi trước, nếu cô còn muốn ăn gì, thì kêu giám đốc Phương gọi điện cho vườn trái cây là được, tôi sẽ giao tới cho cô."
Dương Yến còn chưa kịp phản ứng, nhân viên giao hàng đã trùm áo mưa, lao vào trong mưa rồi.
Cô Phương.
Trước đây cô bị Phương Tinh Nghị lừa, đính hôn với anh, thường bị trợ lý Tư gọi là cô Phương, nhưng không có cảm giác gì, bây giờ nghe thấy cách xưng hô này, lại cảm thấy thuận tai ngoài ý muốn.
Sắc mặt Dương Yến đỏ lên, nhìn người đàn ông trong nhà bếp một cái, bên miệng là nụ cười không giấu được.
Ở đây ngoại trừ dép của cô, không có giày và vật dụng của bất kỳ người phụ nữ nào khác.
Có lẽ anh không kết giao bạn gái mới, tờ báo đó cũng là truyền thông bất lương đưa tin thất thiệt.
Dương Yến rất thích loại quýt này, ăn không ngừng.
Cũng không biết ăn bao nhiêu quả, Phương Tinh Nghị cuối cùng đã ra khỏi phòng bếp, trong tay bưng dĩa bánh bao nóng hổi.
Đợi người đàn ông đặt dĩa lên bàn, Dương Yến gấp không kịp đợi muốn đi lấy bánh bao, tay bị nóng nên rụt lại, đưa lên sờ vào tai.
"Ngốc, vừa ra khỏi lò, đương nhiên nóng." Phương Tinh Nghị bị động tác nhỏ này của cô làm cho cười.
Dương Yến trừng anh một cái: "Anh mới ngốc!"
Phương Tinh Nghị cũng không so đo với cô, cầm một cái bánh bao thổi thổi, sau khi cầm không còn nóng nữa mới đưa cho cô.
Dương Yến không khách khí nhận, cắn một miếng to.
Đậu hủ bên trong vẫn còn rất nóng, nhân hơi cay rất ngon, khẩu vị tốt ngoài ý muốn.
"Rất ngon!" Dương Yến cắn bánh bao, nhồm nhoàm nói.
Lúc ăn cô còn nghĩ người đàn ông này lần đầu tiên xuống bếp, không ngon cô cũng sẽ ăn hết, không nghĩ tới ngon như vậy.
Cô ăn hết một cái rồi lại một cái, giống như đồ tham ăn.
Phương Tinh Nghị yên tĩnh ngồi một bên nhìn cô ăn, thấy khóe miếng cô dính dầu, lấy khăn giấy lau giúp cô: "Ăn chậm một chút, không đủ thì anh lại đi gói."
Động tác của anh nhẹ nhàng, lời nói ấm áp, Dương Yến nhất thời quên cả ăn, ngây ngốc nhìn anh.
Người đàn ông thế này, làm sao không làm người ta động tâm?
Dương Yến nhớ tới mấy tiếng trước nghe được mấy người đàn ông trong phòng bao ở hội sở tám chuyện, lại nghĩ tới người đàn ông trước mặt này trông đẹp mắt, gia sản ngàn tỷ, làm bánh bao đậu hủ còn ngon như vậy.
Nghĩ tới sau này anh cũng sẽ ấm áp như vậy với người phụ nữ khác, làm bánh bao ngon như vậy cho người phụ nữ đó, hốc mắt Dương Yến nóng lên, cắn bánh bao tủi thân khóc.
Phương Tinh Nghị thấy cô khóc liền hoảng, nhanh chóng đi đến hỏi: "Sao lại khóc nữa? Bánh bao không ngon sao?"
"Ngon."
"Vậy em đừng khóc có được không?" Phương Tinh Nghị trong lòng thả lỏng, bất đắc dĩ nói: "Hôm nay anh mất cả ngay để lau nước mắt cho em rồi, em nói ở đâu mà em có nhiều nước mắt như vậy?"
Dương Yến ngẩng đầu nhìn anh, thút thít hỏi: "Anh có ở từng thành phố đều nuôi một tình nhân không, lúc đi gặp họ còn phải chú ý không thể đeo sai nhẫn?"
Biểu cảm Phương Tinh Nghị cứng đờ.
"Anh có phải chỉ thích sinh viên hai mươi tuổi, lúc hoa nở đẹp nhất?"
"..."
"Anh có yêu một người sẽ chán, tới ngày phiền rồi sẽ dùng hết cách thoát khỏi cô ấy không?"
"..."
Phương Tinh Nghị đầy đầu vạch đen, khóe miệng cong nhẹ nói: "Trong đầu em nghĩ gì vậy?"
Dương Yến truy hỏi: "Vậy anh có như vậy không?"
"Sẽ không, cũng sẽ không lãng phí thời gian đó. Anh rất bận, không muốn mỗi thành phố lại nuôi một tình nhân, còn phải tìm thời gian đi tìm họ, chú ý không thể đeo sai nhẫn, cũng không có hứng thú với sinh viên hai mươi tuổi."
Dừng một lát, anh lại nói: "Yêu một người sẽ không ngán, càng sẽ không tìm cách thoát khỏi cô ấy. Nếu người đó cảm thấy anh ta yêu ngán rồi, vậy nhất định là chưa từng thật lòng yêu cô ấy."
Nghe vậy, Dương Yến thoải mái.
Thì là đàn ông trên thế giới này không giống nhau, có người làm như vậy, có người sẽ không.
Anh là anh Phương tốt nhất trên đời.
"Vậy tờ báo đó là chuyện gì?" Dương Yến có chút căng thẳng hỏi người đàn ông.
Trong lòng cô luôn không bỏ xuống được chính là bộ dáng họ thân mật không chút khoảng cách trên báo ngày hôm đó, còn có cuộc điện thoại Triệu Dịch Hân nhận ở phòng giám đốc ngày hôm đó.
Cô nghĩ Phương Tinh Nghị hẳn là yêu cô ấy, nếu không sẽ không cưng chiều cô ấy, dung túng cô ấy như vậy, giữa có vẫn còn khả năng.
Đôi mắt đen trắng rõ ràng của Dương Yến nhìn anh: "Anh... thích Triệu Dịch Hân?"
Chỉ cần Phương Tinh Nghị giải thích, cô sẽ tin, cô có thể theo đuổi anh lần nữa, còn muốn nói với anh chuyện của bảo bảo.
Bảo bảo sao có thể thiếu ba ba ở bên cạnh?
Ngoài dự liệu của cô, Phương Tinh Nghị không trả lời lập tức, chỉ nhẹ nhíu mày, làm cô căng thẳng bất an.
Rất lâu sau, đôi môi mỏng của người đàn ông cử động, giọng âm trầm mạnh mẽ: "Dương Yến, anh không phải hai mươi tuổi, không có sự kích động và u mê thời thiếu niên, anh rất rõ ràng mình nên làm gì."
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...